Trong cuộc sống này mỗi con người, mỗi cá nhân đều sẽ phải gánh chịu những nỗi buồn, những nỗi đau rất lớn. Điều đó có thể làm tổn thương tâm hồn của họ. Tuy nhiên, mỗi khi buồn người ta sẽ chỉ cần được sự im lặng để tâm trạng của họ được thanh thản và bình ổn hơn, đôi khi họ cũng cần vài lời an ủi để họ nguôi ngoai phần nào.    

     Nhưng có một điểm chung để khi buồn chúng ta có thể giải tỏa nỗi lòng thì ai cũng chọn cách rơi lệ, không cần biết người đó là ai, là một người cao to vạm vỡ hay một tên tội phạm,một kẻ giàu có thậm chí là những nhà tâm lí học đi chăng nữa thì họ cũng không thể nào thoát khỏi sự kiểm soát của những giọt nước mắt. Bởi vì khi bị mất đi người mình yêu thương thì đó là một cái cảm giác rất tuyệt vống và sẽ cảm nhận được sự trống vắng trong hồi ức của chính mình.

    Ông lão trong câu truyện trên cũng vậy, ông ta vừa mất đi một người mà mình vô cùng yêu thương và cũng chính là người bạn đời của ông ấy, thì chúng ta cũng sẽ có thể cảm nhận được một mất mát quá lớn với ông ấy. Và chắc chắn rằng ông đang đau buồn thảm thiết mà không thể giải bày cùng thì chỉ còn một cách duy nhất là khóc. Chỉ có khóc thì ông mới thấy lòng nguôi ngoai bớt phần nào. Mọi người xung quanh ra sức an ủi ông nhưng ông không chịu ngưng khóc, riêng cậu bé cậu ấy không nói gì, cậu chỉ bước đén và nhẹ nhàng ngồi vào lòng ông và để ông cứ khóc tiếp đến khi nào ông dịu bớt nỗi buồn hẳn rồi thì ông nín.

    Điều đó cho ta nhận ra một điều rằng những lời an ủi không có tác dụng đối với những nỗi đau quá lớn, mà họ chỉ cần sự thấu hiểu và im lặng đẻ họ có thể thổ lộ được nỗi lòng của chính mình. Cậu bé trên đã nhận ra được điều đó nên cậu đã chọn giải pháp im lặng là vàng để ông có thể giải tỏa nỗi buồn của mình một cách tự do.