HÀNG RONG PHỐ

Phố chiều nay mưa. Phố chiều nay buồn. Ai làm cho phố trầm tư đến thế. Những giọt mưa như những nốt nhạc trầm gieo vào lòng tôi nỗi buồn vô cớ. Ừ thì đôi khi tôi cứ cố ý mượn cớ những cơn mưa ngồi một mình bên ly cà phê góc phố. Giọt cà phê phin đang chầm chậm chảy, cảm giác yên bình bao phủ nơi tôi. Mưa ngớt dần rồi tạnh hẳn. Phố lại huyên náo, ồn ào với âm thanh đổ về từ mọi phía. Bất giác tôi giật mình bởi tiếng rao của người bán hàng rong chợt ngang qua:

-Ai khoai nào? Khoai đê, khoai đê....

Ơ kìa! Người phụ nữ bán hàng rong gầy gò đang thất thểu trên đường cố bán hết hàng tồn trước khi trời tối. Chẳng hiểu sao trước cảnh tượng này lòng tôi miên man buồn...

Trên những con phố tôi qua, trên những nẻo đường tôi bước, trên bờ hồ tôi ngồi lại..., hình ảnh gánh hàng rong trở nên rất đỗi thân quen. Phố - nơi dòng người tất bật, nơi rộn ràng thanh âm của xe cộ bon bon trên đường , tiếng rao của người bán hàng rong chen ngang qua khiến phố phường thêm nhộn nhip.