Trong cuộc sống, có biết bao người tài người giỏi, trong số họ, có mấy mươi người lành lặn, khoẻ mạnh ? Những tấm gương vượt lên chính mình, vượt qua sự tật nguyền của mình để đạt tới ước mơ luôn để lại trong tôi một cảm xúc sâu sắc, một sự khâm phục khó diễn tả bằng lời. Nhất là phải kể đến bạn Trần Văn Lạc.

Tôi biết đến Lạc qua một bài báo. Lạc sinh ra tại huyện Quy Nhơn, tỉnh Bình Định. Cậu được một Trung tâm Bảo trợ xã hội của huyện nuôi dưỡng và chăm sóc. Cha mẹ cậu bỏ rơi cậu từ lúc cậu mới sinh ra, còn đỏ hỏn. Đáng buồn thay, cậu không có tay và chỉ có nửa bàn chân trái, Lạc nhiều lần muốn khóc vì sự khiếm khuyết của mình. Một, hai tuổi, Lạc đã tự dùng hai cùi tay để kẹp đồ chơi, kẹp thức ăn, bánh kẹo đưa lên miệng. Lúc chập chững đòi đi, Lạc được lắp hai bàn chân giả và đi lại như những đứa trẻ bình thường. Ba tuổi, Lạc được rèn luyện tự xúc cơm ăn một cách thành thạo. Bản thân bị khuyết tật nhưng Lạc vẫn giúp các mẹ bảo mẫu trông những đứa trẻ khác bằng chính cùi tay của mình. Mọi sinh hoạt hàng ngày của cậu không có gì trở ngại, khó nhất là lúc tập viết. Nếu bạn bè cùng trang lứa có thể cầm bút bằng một tay dễ dàng thì cậu lại loay hoay với 2 cùi tay của mình…chỉ để cầm bút không bị rơi. Lạc phải “lên gân”, tập trung chú ý kẹp bút thật chắc nhưng cứ sơ ý một chút là bút lại rơi ngay. Tuy buồn nhưng Lạc không chịu thua, cậu tập viết mọi lúc mọi nơi để luyện cách cầm bút không bị rơi. Rồi cậu cũng cắp sách đến trường như các bạn, lòng đầy tự tin, không mặc cảm về ngoại hình của mình. Thậm chí cậu còn là học sinh khá giỏi nhiều năm liền. Tôi rất khâm phục nghị lực của Lạc, chưa bao giờ tôi thấy một đứa trẻ mười mấy tuổi lại có ý chí, nghị lực phi thường đến vậy. Viết chữ thành thạo, Lạc lại thử sức với việc học vi tính. Lần đầu tiên được thực hành máy tính, Lạc bấm một chữ lên bàn phím, màn hình hiện ra bốn, năm chữ, vì cùi tay quá lớn so phím chữ. Cậu đã phải tập trung dùng đầu nhô nhỏ ở cùi tay để đánh phím, luyện mã cũng ấn được. Nhờ sự nỗ lực, kiên trì bền bỉ, hè năm 2009, cậu bạn cùng với 2 anh ở Trung tâm Bảo trợ xã hội được chọn đi thi chương trình Tin học trẻ không chuyên cấp tỉnh dành cho cấp I và giành được giải khuyến khích.

Các bạn thấy đấy, trên cuộc đời này, không ai là hoàn hảo cả. Nếu bản thân chúng ta là những người lành lặn thì các bạn nên cố gắng hơn nữa. Lạc chính là tấm gương cho những người tật nguyền và những người lành lặn. Cuộc sống vốn không dễ dàng, chỉ cần bản thân cố gắng và cố gắng hết mình thì nhất định bạn sẽ thành công. Tôi sẽ mãi không bao giờ quên 3 chữ : “Trần Văn Lạc” như là lời động viên, giúp tôi đứng dậy trước khó khăn.❤️❤️