"Khi viết bút chì, đôi khi phải dừng lại để gọt bút. Điều này sẽ gây đau đớn một chút, nhưng sau đó, bút chì sẽ sắc hơn". Quả đúng như vậy. Giống như cái cách mà ta chịu đựng để vượt qua những nỗi buồn và đau đớn, điều đó khiến ta trở thành một con người tốt đẹp hơn khi ta biết bỏ qua, kìm nén và đưa những giông bão, thử thách cuộc đời vào sâu thẳm trong kí ức. Cuộc sống là sự hiện mình của những con đường muôn hình vạn trạng, và một con người được sống không chỉ là sải bước trên những con đường đầy màu sắc ấy, mà những bước đi của ta phải kiên định cả trong tâm hồn và ý chí trước những tảng đá sắc cạnh của cuộc đời. Đó là lí do mà "khi viết bút chì, đôi khi phải dừng lại để gọt bút", là lí do mà trên chặng đường ấy, ta phải dừng lại để suy ngẫm, nén lại mọi buồn khổ trong tim mà hướng đến tia sáng của hạnh phúc nơi mặt trời ấm áp. Tất nhiên, chịu đựng buồn rầu vì bất cứ điều gì khiến người ta thấy đau khổ hơn bao giờ hết. Nhưng sau cái khó chịu cùng cực ấy sẽ là một con người cứng cỏi, điềm đạm đến lạ thường. Sự chịu đựng và quyết tâm vượt qua mọi bão tố giúp ta kiên cường và bản lĩnh hơn, mạnh mẽ và trưởng thành hơn. Bởi chẳng có cánh hoa hướng dương nào vươn mình hướng tới sự sống lại ủ rũ hơn một sắc hoa mờ nhạt chờ đợi được tưới nước. Biết kìm nén cảm xúc trong cái quán tính trôi chảy khắc nghiệt của thời gian hẳn phải là những con người ẩn trong mình sự can đảm và bãn lĩnh phi thường. Song không phải cứ chịu đựng là tốt, vì bút chì sắc hơn đồng nghĩa với việc nó sẽ càng ngày càng ngắn đi. Khi đã học được cách chịu đựng đau đớn thì bản thân cũng dần đánh mất đi những cảm xúc thật của chính mình, không phải vì ích kỉ hay bất cứ điều gì mà là vì bản thân mình không có lí do gì để gánh vác đau đớn và nỗi buồn đó cả. Vì thế, không chỉ chịu đựng, ta phải học cách yêu bản thân mình hơn mỗi ngày để trở thành một bông hoa đẹp cho riêng ta, và cho cả cuộc đời muôn màu muôn vẻ ngoài kia nữa!