"Cuộc sống là một món quà vô giá mà ta đã được thượng đế trao ban, làm sao cho xứng với món quà ấy. hãy sống thật ý nghĩa, cho đi rồi sẽ được nhận lại dù chỉ là những điều giản đơn nhất."

 Câu chuyện con mèo dạy hải âu bay kể về hành trình của chú mèo mun Zorba và hải âu nhỏ Lucky nơi miền biển Biscay ngập nắng và gió. Mạch truyện chậm rãi, nhẹ nhàng, không gay cấn hay kịch tính mà vẫn đầy lôi cuốn, mang lại cho người đọc những giây phút "nở hoa" và những dòng cảm xúc lúc thăng, lúc trầm, có khi bay bổng đến chín tầng mây mà vẫn đảm bảo độ chân thật cho tác phẩm. Riêng với tôi, câu chuyện ấy đã không còn chỉ là một quyển sách, nó là hồi ức, là những kỉ niệm ngọt ngào và đẹp đẽ mà có lẽ tôi sẽ nhớ mãi không quên. Nó đã từng là thứ tôi phải lén mẹ nhịn ăn sáng để chắt chiu từng đồng ra mua. Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy mình thật may mắn và hạnh phúc khi được sinh ra và lớn lên trong thời đại ấy, cái thời đại mà lũ trẻ con chúng tôi toàn tâm toàn ý đặt vào hết những quyển sách, quyển truyện, những món đồ chơi bằng bùn bằng đất chứ nếu là ở cái thời đại số hóa này, có lẽ tôi đã đang dán mắt vào màn hình cái điện thoại, TV chứ nào chịu đi tìm tòi, học hỏi?! Quay trở lại với câu chuyện, chú mèo Zorba mang trên mình 3 lời hứa với chị hải âu Kengah đáng thương vô tội vừa mới chịu sự trừng phạt thay cho những "kẻ con người" đã làm dầu tràn ra biển. Ba lời hứa kia lần lượt là: Không ăn trứng; lo cho quả trứng tới khi chim non ra đời; dạy nó bay. Mới đọc đến đây thôi, tôi phải tự hỏi làm sao một con mèo có thể chung sống với một con chim hải âu bởi vốn bản tính loài mèo là ăn thịt mà?! Không làm người đọc thất vọng, chú mèo mun không những không ăn quả trứng, ăn hải âu mà còn đối xử rất tốt với nó. Theo dấu chân cặp đôi mèo và hải âu đáng yêu và ngộ nghĩnh ấy, ta như đang thực sự sống trong thế giới sinh động, mới mẻ, vùng đất mát mang mùi hương của muối, của 1 cuộc sống thanh bình yên ả. Câu chuyện dành cho thiếu nhi ấy được tác giả Luis Sepúlveda gửi gắm vào thông điệp, bài học về tình yêu, lòng thương cảm, trọng lời hứa và là lời nhắc nhở ý vị về những hành động của con người với môi trường. 

Trong trái tim mỗi người dù ít hay nhiều vẫn luôn tồn tại một thứ tình cảm đó là tình yêu. Con người luôn hướng mình đến những điều hoàn mĩ và tốt đẹp nhất, để thực hiện điều đó, chúng ta đã học cách yêu thương bản thân mình trước. Và để yêu ai đó, điều không thể thiếu là sự đồng cảm. Nếu yêu ai đó là yêu người tính cách, lối sống và tâm hồn đồng điệu với mình thật dễ dàng thì để yêu người khác mình lại là một câu chuyện khác... Đâu phải ai cũng đủ bao dung và rộng lượng để yêu ai đó không giống mình? Việc yêu những người đó chưa bao giờ là điều dễ dàng, với Zorba cũng vậy, với mỗi người trong chúng ta cũng thế! Nhất là trong thời đại số hóa ngày nay, cái thời đại mà công nghệ khiến cuộc sống trở nên thật dễ dàng và tiện lợi nhưng nó cũng là con dao hai lưỡi khiến con người trở nên vô cảm, khiến khoảng cách giữa người với người vốn đã chẳng mấy gần nay lại càng xa hơn. Nhưng nếu một chú mèo làm được điều đó vậy tại sao chúng ta lại không? Tôi vẫn còn nhớ như in câu nói : "Tình yêu lớn lên nhờ cho đi. Sự yêu thương mà chúng ta cho đi là sự yêu thương duy nhất mà chúng ta giữ được."- Elbert Hubbard. Cho đi là để nhận lại, và để nhận lại cũng đồng nghĩa rằng bạn phải cho đi. Chẳng có bữa cơm nào  là miễn phí cả, những người nghèo nàn nhất không phải người ăn xin hay những người thuộc tầng lớp dưới cùng của xã hội mà là những kẻ ích kỷ chẳng chịu cho đi tình yêu thương để rồi một lúc nào đó mới chợt nhận ra mình là người nghèo tình yêu nhất thế giới mà trước giờ chẳng hay biết rồi mới cảm thấy hối hận. "Trong cuộc đời có rất nhiều lý do để hạnh phúc. Một trong những thứ đó là nước, thứ khác là gió, thứ khác nữa là Mặt Trời, và đó luôn là món quà đến sau cơn mưa" - Chuyện Con Mèo Dạy Hải Âu Tập Bay. Câu chuyện dành cho thiếu nhi nhưng đã khiến tôi không biết bao lần phải suy ngẫm một lúc lâu để thấm được hết giá trị nhân văn trong từng câu chữ. Đọc câu chuyện mà tôi như thăng trầm hết mọi thứ cảm xúc, vui có, buồn có, hồi hộp có mà suýt khóc cũng có. Ngày ấy trẻ con trong xóm tôi chỉ thích đọc truyện tranh, chỉ có mình tôi thích đọc sách nên hay bị gọi là mọt sách. Hồi đó ngoài mặt thì tỏ ra tức giận, nhưng thật ra trong lòng cũng thấy vui vui, được gán cho cái danh cả làng chỉ mình có cũng thích thật mà. Khi đó đọc cũng chỉ cho vui thôi, tôi vẫn chưa hiểu hết giá trị của nó, nhưng bây giờ đọc lại tôi cảm thấy câu chuyện thực sự rất nhân văn và ý nghĩa. Mong các bạn cũng sẽ tìm và đọc quyển sách này nhé!