1. Bức tranh cổ động trên ra đời trong hoàn cảnh Hải Dương, Quảng Ninh ghi nhận những ca mắc Covid đầu tiên của đợt bùng phát dịch mới. 

 

2.                                                                     Bài làm

 Có nhiều thứ, mỗi khi được nhắc tên, luôn làm cho con người ta cảm thấy bất ngờ. Vì sao lại bất ngờ? Có phải vì nó tuy chỉ xuất phát từ một cá nhân nhưng lại nhanh chóng lan ra khắp cộng đồng? Có phải vì trước giờ ta luôn cho rằng nó nhỏ bé, không đáng được nhắc đến bỗng hóa một ngày nó trở nên vĩ đại, mạnh mẽ hay không? Phải, tất cả đều chính xác. Trong cuộc đời này, sẽ có những thứ bạn không tài nào đoán được nó là gì, vì sao nó tồn tại, tại sao ta cần nó để duy trì cuộc sống này,... nhưng bạn tôi ạ, vạn vật được sinh ra, chắc chắn có lý do để làm cho nó tồn tại và có ý nghĩa với cuộc sống của chúng ta, sớm hay muộn, bạn cũng sẽ nhận ra được tầm quan trọng của nó. Những ngày gần đây, có lẽ những từ "phong tỏa", "cách ly", "chống dịch", "Hải Dương", "Quảng Ninh",... hiện diện trên mọi mặt báo, phủ sóng trên mọi bản tin báo đài truyền hình, xuất hiện trong mọi cuộc trò chuyện dẫu là đời thường nhất, và ngay từ đây, tôi có một câu chuyện khác muốn kể đến với bạn. Bạn sẽ nghe nó chứ, câu chuyện về sự động viên và khích lệ trong cuộc sống gắn liền với đại dịch này?

 

Sự khích lệ không phải ta chưa bao giờ cảm nhận được, nhưng có lẽ là chưa bao giờ cảm nhận thấy sự hiện diện, sự xuất hiện của nó mạnh mẽ như bây giờ. Sao ta có thể quên được sự thảng thốt, bàng hoàng khi nghe tin có ca nhiễm Covid mới ở Chí Linh, Hải Dương? Sao ta có thể quên được những ngày tháng khốn khổ cả nước cùng nhau vượt qua đại dịch, tưởng chừng đã thấy ánh sáng cuối chân trời, thì một lần nữa cánh cổng dẫn đến thiên đàng lại đóng một lần nữa? Nhưng người dân ta có thất vọng không? Người dân ta có bỏ cuộc không? Không, ý chí chiến đấu của chúng ta một lần nữa được khẳng định. Chống dịch như chống giặc, mà chống giặc thì nhân dân ta bách chiến bách thắng. Cùng với đó, là hàng ngàn, hàng triệu những lời động viên, khích lệ mà người dân trên mọi miền Tổ quốc gửi về Hải Dương, Quảng Ninh - hai địa phương đang hứng chịu nhiều sóng gió nhất những ngày qua. Có thể chỉ là vài dòng tin nhắn, vài chữ nguệch ngoạc viết tay, vài câu nói từ những con người cách cả hàng trăm cây số, nhưng nó thể hiện tinh thần yêu thương, đùm bọc, nghĩa đồng bào của cả một dân tộc hùng cường này. Sẽ có những kẻ cho rằng sự khích lệ , động viên thật vô nghĩa, nhưng không cần nói ra, hàng triệu người trên dải đất hình chữ S này đều biết sức mạnh mà sự khích lệ đem đến mạnh mẽ, to lớn đến dường nào. 

 

Sự khích lệ là vô hình, nhưng nó làm cho con người ta tin tưởng vào một tương lai tươi sáng, nơi mà ta sống khỏe mạnh, vui tươi. Sự khích lệ tuy nhỏ, nhưng mỗi cá nhân góp một chút, thì chẳng phải sẽ tạo nên một nguồn động viên, cổ vũ tinh thần to lớn, dìu dắt những con người nơi tâm dịch vượt qua được trận phong ba bão táp này hay sao? Có thể không nhiều, nhưng mỗi lời động viên chính là nguồn sức mạnh to lớn nhất, đẹp đẽ nhất mà nhân dân Việt Nam trao gửi cho nhau trong những ngày gió lạnh phong ba.

 

Cuối cùng, dịch bệnh cũng sẽ đi qua. Nhưng tôi có niềm tin, những giá trị sống, những món quà tinh thần mà người dân ta trao nhau, tình nghĩa đồng bào, đồng chí, đồng hương và trên hết là sự hi sinh, sẵn sàng vì nhau mà xả thân, đùm bọc nhau trong gian nan khổ cực của nhân dân ta sẽ mãi được lưu truyền, nhắc đến cho muôn đời sau, để chúng nhớ về một cái tên đã ghi vào huyền thoại, cái tên hào hùng nhất mà mỗi trái tim có dòng máu đỏ chảy qua đều nhớ đến với sự tôn kính nhất : Việt Nam.