Trong bài "Ông lão vứt bỏ đôi giày'' Tôi thấy ông Gandhi vô cùng tốt bụng và nhân hậu. Tuy rằng chiếc giày có đắt đến bao nhiêu, nhưng khi rơi sẽ không còn có ích nữa, có thể ông Gandhi quay lại nhưng sẽ chẳng thấy chiếc giày đâu, vậy tại sao ông phải giữ lại của chiếc giày còn lại? Khi chỉ hiểu theo hành động, ai cũng nghĩ đó là hành động ngu dốt, nhưng thực tế lại không phải, mà còn ngược lại. Hành động của ông không chỉ có ý nghĩa vô cùng to lớn mà nó còn cho ta thấy, ta cần phải cho đi còn hơn là ta giữ lại nó nhưng không có ích gì. Hành động của Gandhi vô cùng nhân văn . Đôi khi ta giữ lại một món đồ nhưng nó lại không có giá trị gì, chi bằng ta buông bỏ nó lại tạo ra một ý nghĩa. Trong cuộc đời cũng như vậy, ta cần biết buông bỏ, cho đi để giúp đỡ người khác. Đó chính là ý nghĩa vô cùng sâu sắc của câu chuyện "Ông lão vứt bỏ đôi giày"