Có một câu nói của nhà văn Nguyễn Duy Cần mà con còn nhớ mãi " cuộc đời của con người là một chuyến tàu ,nó có vạch xuất phát và có đích đến nhưng trong chuyến tàu ấy,không ai có thể di cùng con từ đầu đến cuối con đường.Mà chỉ có chính ta mới chính là người lái chuyến tàu ấy,chuyến tàu dẫn ta đến vùng đất hứa của ước mơ" nhưng con lại nghĩ câu nói này không đúng lắm, đối với con: "Mẹ chính là  lái tàu của cuộc đời con,chính là người trong những năm con còn chẳng cầm được vô lăng của tàu,cầm tay con hướng con đi tới một tương lai rạng sáng".Napoleon cũng từng nói "Tương lai của đứa con luôn là công trình của người mẹ".Lúc đấy.khi đọc câu nói này,con nghĩ,quả thật như vậy,mỗi chặng đường mà con đi qua đều có sự dẫn dắt của mẹ,đi cùng con đến trưởng thành,mỗi bài học mà mẹ dạy dù lúc ấy dù con thấy đúng hay không đúng thì đều như một phép màu.Dần dần lớn lên,con mới hiểu rằng,nếu tương lai của con là một ngôi nhà thì mẹ chính là người cho con gạch,dạy con xây cái khung còn màu sắc là con tự chọn.Công trình này quả thật là mẹ lãnh đaọ,mẹ hướng dẫn ,mẹ thật sự là một kì quan vĩ đại và có lẽ tương lai của con cũng chính là công trình vĩ đại nhất của người mẹ

Khi con còn bé,mới bập bẹ biết nói biết đi.Mẹ đỡ con đi trên suốt quang đường dài,vừa cười,vừa cổ vũ con :" mạnh mẽ lên,con gái của mẹ!" Rồi con lại lớn hơn một xíu,con đã đi học,con tự biết chải chuốt ,con phải làm bài vở và rồi mỗi lần kiểm tra ,mẹ vẫn luôn cười với con,nói những lời thấm thía nhưng chẳng mấy khi con hiểu .Nhưng con biết,khi đó ,từ trong ánh mắt của mẹ,con biết mẹ đang rất hạnh phúc. Lại lớn lên một chút,năm ấy con tròn mười tuổi,người mẹ dịu dàng ,trẻ trung năm ấy của con giờ đã có những vết nhăn ở trán,nhưng đôi mắt vẫn ánh lên vẻ hiền từ .Nhiều lúc ,biết ba mẹ đang rất bực nhưng con vẫn không khỏi cảm thấy buồn cười vì dáng đứng của mẹ. Mẹ là người đa sầu đa cảm,có đôi lúc lại còn trẻ con hơn cả con.Mẹ cũng hay cười lại càng hay khóc .Mẹ cũng là người sâu sắc,mà mỗi lần mẹ nhìn con,con lại cảm giác như mẹ luôn nhìn thấu cả tâm trí của con và là người hiểu con nhất.Nhiều lúc mẹ dữ dằn lắm,mẹ mắng con tơi mỗi lần con làm sai.Nhưng con biết,mẹ vẫn luôn rất yêu thương con. Cả cuộc đời mẹ vẫn luôn kề cạnh con,sinh con ra vào lúc mẹ đang ở tuổi đẹp nhất của thanh xuân nhưng chẳng bao giờ oán hận gì.Mẹ mang nhiều tính cách đặc trưng chẳng giống ai.Bởi vì mẹ là duy nhất và cả cuộc đời này,con chỉ có duy nhất một người mẹ thôi Cảm ơn mẹ,cảm ơn mẹ vì đã sinh cho con ra đời,cho con ước mơ,cho con hoài bão về một tương lai ,cho con quyền được sinh ra và lớn lên. Cho con thừa hưởng muôn vàn tình yêu thương của mẹ và dù cho bất cứ chuyên gì xảy ra đi nữa,con cũng vô cùng biết ơn và yêu thương mẹ.

Sau đó, con tròn 13 tuổi,gia đình mình xảy ra biến cố.Có lẽ đó cũng là một cột mốc đáng nhớ của cả con và mẹ,khi con từ cắt phăng đi mái tóc được nuôi từ nhỏ đến lớn,thành một cô gái tóc tém.Con biết lần đó mẹ rất giận,mẹ luôn mong muốn con trở thành một cô gái dịu dàng có mái tóc dài như mẹ,nói chuyện nhẹ nhàng,mang theo nét cổ điển của xa xưa...Thế nhưng con lại không như thế và đó cũng là lần mà con hiểu ra,câu nói của Napoleon đúng nhưng không đủ.Bởi mỗi người là một thế giới quan khác nhau,khi tìm hiểu về tiểu sử của ông thì quả thật như vậy,đối với ông vào thời đại đó thì có lẽ thì tương lai của của ông quả thật là công trình của người mẹ.Nhưng đó mới chỉ là một góc nhìn nhỏ của ông mà thôi.Nhất là khi con lớn lên,được học nhiều ,nhìn thấy nhiều người,nhiều hoàn cảnh thì con mới hiểu ra công trình tương lai của con không chỉ ;là công trình của người mẹ mà còn là sự trau chuốt của người cha và thậm chí đôi khi là chỉ có người cha hoặc chỉ có người mẹ bởi mỗi hoàn cảnh mỗi khác.Người con muốn nhắc tới chính là Tiger Woods là vận động viên golf số 1 thế giới.Sự thành công của ông quả thật là một công trình vĩ đại của cha ông.Khi Tiger còn bé,người cha của ông làm một nơi phát bóng trong nhà để xe bằng thảm và lưới mà để cậu ngồi lên xem bố cậu đánh gôn.Khi cậu được 9 tháng tuổi,bố cậu cưa cây dây đánh tôn gắn cho Tiger tập đánh bóng vào lưới.Khi được 18 tháng tuổi,bố cậu đưa cậu dến các lớp dậy gôn dành cho trẻ em và học cùng cậu.Khi tìm hiểu về tiểu sử của cậu thì người mẹ lại không đóng nhiều vai trò trong việc răn dạy cậu,chủ yếu là người bố đã định hướng và dắt cậu đi từng bước đi đầu tiên.Bởi vậy,lúc đó con nghĩ tương lai của mỗi người con đều là công trình của cả bố và mẹ.Và ngược lại ,nếu những bố mẹ không tốt,lối sống và cách nghĩ của mỗi bố mẹ xấu của bố mẹ cũng sẽ tác động trực tiếp lên con cái mình.Bởi mỗi đứa trẻ đều chỉ là một tờ giấy trắng,hành động suy nghĩ của ba mẹ sẽ là những nét vẽ đầu tiên trên trang giấy đó.Thế nên mới có những nhà ba đời ăn cắp vặt bị mọi người xem thường,có những đứa trẻ còn nhỏ nhưng lại khôn vặt,suy nghĩ ngắn hạn,thiển cận.Con còn nhớ mãi bạn Đạt lớp con,vừa hung dữ và hay quát lớn,rồi đánh vô cớ các bạn trong lớp.Sau đó khi cô giáo mời phụ huynh bạn ấy lên thì phụ huynh của bạn ấy còn dữ hơn,còn bẻ gảy thước của cô giáo rồi quát vào mặt cô :"Cô lấy tư cách gì mà đánh con tôi".Khoảnh khắc đó,con thật sự rất biết ơn cha mẹ,đã giáo dục con trở thành một con người có ý thức xã hội,biết đúng ,biết sai,hiểu lễ nghĩa và yêu thương mọi người.Con thấy những người ba mẹ có tư tưởng lệch lạc như vậy thì tương lai của đứa trẻ vẫn là "công trình " của họ nhưng đó lại là một công trình bị lỗi hư hỏng,cần được xã hội sửa chữa.

Sau đó,khi được cô kể cho con nghe câu chuyện 3 lần mẹ của Mạnh Tử chuyển nhà vì con thì con mới hiểu ra rằng:Không chỉ cha mẹ mà môi trường sống cũng ảnh hưởng đến moiox người rất nhiều,đặc biệt là trẻ nhỏ.Thế nhưng khi lớn lên đọc quyển sách "Tôi tài giỏi ,bạn cũng thế" của Adam Khoo thì con mới hiểu ra rằng,tất cả những yếu tố như lối sống,cách giáo dục của mẹ,bố,môi trường đều chỉ là một phần tác động đến chúng ta.Có bố,mẹ,môi trường tốt sẽ phần nào đưa chúng ta đi đến ước mơ nhanh hơn thế nhưng lại không hoàn toàn quyết định tương lai của mỗi đứa trẻ.Đặc biệt là khi con nghe kể về câu chuyện của Oprah Winfrey-mọt trong số những người phụ nữ giàu sang và có sức ảnh hưởng nhất thế giới khi vừa là doanh nhân,nhà sản xuất chương trình,người dẫn chương trình và là một tỷ phú.Boiiwr tương lai của bà ấy hoàn toàn không phụ thuộc vào ba mẹ hay môi trường mà chính là phụ thuộc và bà ấy,một tay xây dựng lên ước mơ của chính mình.Thuở comnf nhỏ,bà là kết quả không mong muốn của một người mẹ chỉ mới 13 tuổi và bị bỏ rơi,bà lớn lên trong một nơi mà tội phạm và đói nghèo hiện diện khắp nơi và bị chính người thân của mình đánh đập,hành hạ và lạm dụng tình dục,thậm chí năm 13 tuổi,bà còn bị anh họ cưỡng hiếp và sinh ra một đứa bé bị chết non.Hơn nữa thời điểm đó,bà còn là một người da đen-chủng tộc bị phân biệt chủng tộc nhiều nhất,béo phì và rất xấu xí.Qủa thật sự khong thể tưởng tượng được,bà đã trải qua những gì,nỗ lực như thế nào mới có thể có được ngày hôm nay.Chính vào lúc này con mới hiểu ra,có lẽ nhà văn Nguyễn Duy Cần nói đúng,cuộc đời của mỗi người quả thật là một chuyến đi dài nhưng quan trọng nhất vẫn là chính ta mới là người cầm vô lăng của cuộc đời,không ai có thể nắm tay con đến cả cuộc đời,dắt con đi mãi được cả,ai rồi cũng phải trưởng thành.Thế nhưng câu nói của Napoleon cũng không sai,nếu không có mẹ xây dựng nền móng,có lẽ con đã té ngã vô số lần,có lẽ sẽ không có thể đi đến hiện tại.Bằng cả trái tim,con biết ơn mẹ,không chỉ biết ơn mẹ vào ngày 8-3 hay 20-10 mà còn biết ơn mẹ mỗi ngày,mỗi ngày mở mắt ra con đều cảm thấy vô cùng may mắn khi ddujowjc sinh ra và lớn lên trong vòng tay mẹ-người phụ nữ yêu thương con nhất trần đời.Có lẽ,câu nói của Napoleon cũng chính là muốn mỗi người chúng ta quay đầu nhìn lại mẹ và yêu thương mẹ nhiều hơn.Con còn mẹ,được ôm ấp và làm nũng nhưng con biết biết mẹ đã không còn mẹ nhưng mje yên tâm.Mai này,rất sớm thôi,con sẽ là bờ vai của mẹ,để mẹ ôm ấp và sưởi ấm mỗi khi mệt nhọc nhưng mje hãy để con sống với chính mình được không? Bởi vì con chỉ sống được một lần trên đời nên con muốn sống theo cách mà con muốn để con không phải hối hận,con không muốn đóng mình lại trong khuôn khổ của mẹ.Thật xin lỗi mẹ cũng thật cảm ơn mẹ,cảm ơn mẹ đã xuất hiện trong cuộc đời con,từ tận đáy lòng con yêu mẹ rất nhiều và con nghĩ nói thôi thì không đủ,con sẽ hành động nhiều hơn để mẹ thấy được tình yêu của con với mẹ <3.