Chắc có lẽ ai trong chúng ta cũng đã từng tham gia lễ hội.Nhìn chung khi nhắc đến "lễ hội" thì ta thường tưởng tượng đến cái đông vui,náo nhiệt của những người xem,những màn múa đầy nghệ thuật,những tiếng hát vô cùng hay đến từ những " ca sĩ" của xóm làng.Em cũng như vậy nhưng lễ hội mà em ấn tượng nhất lại không như vậy.Như chúng ta đã biết dịch bệnh đang ngày càng nghiêm trọng,tốc độ lây lan lại càng nhanh với nhiều biến chủng mới.Với tình hình như thế này thì việc tổ chức các lễ hội rộn ràng như trước là một điều gần như bất khả thi.Bởi có tổ chức thì cũng chẳng mấy ai dám đến tham gia và thực hiện 5k thì cũng không tham gia được.Thế nhưng Trung Thu năm nay,bọn em đã được tổ chức lễ hội Trung Thu theo một cách đặc biệt.Xóm trưởng xóm em-một người đã ngoài 50 tuổi nhưng tâm hồn vẫn còn rất trẻ con đã tổ chức "lễ hội Trung Thu online"....Nghe thôi cũng rất phi lý rồi đúng không? Nhưng cuối cùng nó không chỉ thực hiện được mà còn trở thành lễ hội độc nhất vô nhị trong lòng em.Thật ra từ sáng ngày rằm em đã chẳng còn quan tâm mấy đến Tết trung thu nữa vì năm nay em đã 15 tuổi rồi,là năm cuối cùng được phát kẹo và đi chơi trung thu nhưng tình hình dịch như thế này thì chắc tết năm nay cũng như năm ngoái thôi.Mang điệu bộ tẻ ngắt em đang ngồi trong nhà thì nghe tiếng loa cũ của trưởng xóm :"alo alo các anh em ở đâu yên đó,tôi đang chuẩn bị phát kẹo cho mấy anh em đây.Đừng đi ra ngoài nhé!! alo alo!@!!!!" Nghe tiếng chú trưởng xóm làm em đặc biệt hoang mang,thực ra mỗi năm trước khi tổ chức Tết trung thu trưởng xóm sẽ thu tiền của các phụ huynh rồi chung tiền lại mua kẹo phát cho mấy đứa trẻ trong nhóm khi tổ chức lễ hội.Nhưng từ 2 năm nay,lễ hội này đã bị chuyển đổi thành một ngày bình thường,chẳng ai ra ngoài cũng chẳng phát kẹo nữa.Vậy nên khi nghe thông báo trong loa làm em hết sức hoang mang và em nghĩ chắc nhiều đứa trong xóm cũng vậy.Qủa thật khi người ta đã quen thuộc với cái gì đó rồi thì thật khó để liên tưởng sang một kiểu khác...Chẳng bao lâu em đã nghe tiếng loa của trưởng xóm.Ông ấy đi trên chiếc xe đạp điện của con không phù hợp lắm với tuổi kèm theo một chiếc loa,sau xe là một bao lớn các thể loại bánh kẹo,một xe còn treo chiếc ghế đỏ và bình xịt khuẩn.Khi đến nhà từng đứa trẻ ông sẽ gọi thật to tên từng đứa ra....Khi ông đến nhà em,em chỉ muốn chui đầu xuống đất vì tên của em không được hay lắm...Vậy nên khi ông sắp gần của em đã đeo khẩu trang chạy ra nhà,hô to:"cháu đây ,cháu đây ông,ông không cần kêu nữa đâu ạ".Vì đeo khẩu trang nên em cũng chẳng thấy rõ vẻ mặt ông như thế nào chỉ thấy ông mắng:"Mày tránh ra,có biết tuân thủ 5k không đấy hả...lùi ra,lùi ra tí nữa..." .Khi em lùi ra theo chỉ thị của ông với vẻ mặt hoang mang thì thấy ông đã xuống xe đặt chiếc ghế đỏ cũ,khử khuẩn,để đùm bánh kẹo lên rồi lùi ra xa....Thật sự vô cùng khoa trương..Em tròn mắt nhìn ông rồi nhanh chóng lấy đùm bánh kẹo đặt trên ghế rồi lại lùi ra cho ông xịt khuẩn ghế rồi ngồi lên xe."Con cảm ơn ông ạ" em nhìn theo ông giọng lý nhí.Chỉ thấy ông trợn mắt quét lớn rồi cởi nón bảo hiểm xuống chỉ vào đầu tóc mình.:"Mày thấy đầu tao đen thui không mà gọi là ông hả? Gọi là anh nghe chưa?".Em lý nhí sửa lại rồi cúi thấp đâu.Ông lại đội mũ bảo hiểm rồi nói:"tối nay 8h tham gia trung thu on loai nha anh em,link trong nhóm xóm mình đấy".Em nhìn theo ông thấp giọng nói dạ nhưng lòng lại muôn vẻ cười ha hả."Cả xóm này ai không biết ông Trung nhộm tóc,hồi trước em còn chính mắt thấy ông ấy lấm lét vứt thuốc nhuộm tóc cơ.Tính cách ăn to nói lớn vẫn không thay đổi,giờ còn có cả trung thu online nữa.Thật chịu với ông".Nhưng đứa mắt nhìn ông đi trên chiếc xe điện,em lại thầm ước ao.Hi vọng sau này khi đến độ tuổi ấy em vẫn có thể trẻ trung ,yêu đời như ông vậy.Buổi tối,xuất phát từ tò mò không hi vọng em cũng vào trong phòng xem tết trung thu online được diễn ra như thế nào.Nhưng điều làm em bất ngờ là nó hoàn toàn không tẻ nhạt như em nghĩ.Em thấy mặt mỗi đứa trong xóm ,mỗi đứa đều sẽ mặc đồ mới ,có đứa còn đeo mặt nạ ngộ không,trư bát giới,...Do tổ chức online không tổ chức được nhiều trò chơi như kéo co,đấu vật,....nhưng những trò oẳn tù tì,mắt mũi miệng cũng rất vui,sau cùng chúng em cùng hát một bài sau đó được ông TRung dặn về các tình hình dịch bệnh và phòng tránh....Thật ra trong cả buổi em phải nín cười cả buổi vì ông Trung bởi ông....giả Hằng Nga.Lần này ông ấy cũng hi sinh đủ lớn.Nói thật đó là lễ trung thu sơ sài nhất mà em từng tham gia,không có thuê đội múa lân biểu diễn,không có diễn kịch cũng chẳng có múa hát hay trang trí trại lộng lẫy nhưng lại là cái lễ hội mà em thấy ý nghĩa nhất.Chắc có lẽ vì nỗ lực của trưởng xóm cũng có lẽ là do đã rất lâu không được nhìn thấy nhiều người,nói chuyện với nhiều người trong xóm đến vậy.Nhiều người nói,dịch bệnh làm con người ta ngày càng xa cách nhau ,chỉ có thể liên hệ qua màn hình lạnh ngắt.Trước đây em cũng từng nghĩ vậy nhưng giờ thì không.Em nghĩ dịch bệnh mới là thứ kéo chúng ta gần lại nhau mới đúng,bởi vì dịch bệnh ta sẽ mãi mãi không biết đâu là lần cuối cùng mà ta gặp những người hôm nay ta thấy qua màn hình máy tính,bởi vì dịch bệnh chúng ta cảm nhận được chung những khso khăn,chung những mệt nhọc.Suy cho cùng,chỉ cần có tình cảm,chỉ cần chân thành thì dù trong thời kì nào chúng ta cũng có thể gắn kết lại với nhau.Lễ hội ttrung thu năm nay đối với em là lễ hội đặc biệt nhất,ấn tượng nhất và cũng là ấm áp nhất.Dù qua bao nhiêu vẻ đẹp nguy nga tráng lệ cũng không thể nào so sánh được với sự đẹp đẽ của tình cảm chân thành và yêu thương.Mong rằng Tết trung thu năm nay cũng có thể thú vị như thế,mong rằng mọi người ở phương xa có thể hạnh phúc,bình yên và trân trọng người đang ở cạnh.