Tục ngữ Châu Phi có câu:  “Mỗi sáng ở châu Phi,một con linh dương thức dậy. Nó biết rằng nó phải chạy nhanh hơn cả con sư tử nhanh nhất nếu không nó sẽ bị giết. Mỗi sáng một con sư tử thức dậy. Nó biết rằng nó phải chạy nhanh hơn con linh dương chậm nhất hoặc nó sẽ bị chết đói.

Điều quan trọng không phải việc bạn là sư tử hay linh dương. Khi mặt trời mọc,bạn nên bắt đầu chạy.”

Đọc xong câu tục ngữ trên, bạn có suy nghĩ gì. Riêng tôi thì lại có 2 suy nghĩ như thế này:

Thứ nhất là quy luật sinh tồn trong tự nhiên. Đọc 2 câu đầu tiên nói đến mục đích ''chạy'' của con linh dương.Nó biết rằng phải chạy nhanh hơn con sư tử chạy nhanh nhất, nếu không nó sẽ bị giết. Ta những tưởng rằng những đười yếu đuối, yếu thế đang phải cố gắng sống sót. Nhưng khi đọc câu tiếp theo về mục đích ''chạy'' tiếp theo của con sư tử thì lại hiểu rằng : Ngay că những người có địa vị cao trong xã hội được ví như sư tử - chúa sơn lâm  cũng phải nỗ lực không ngừng để tránh bị hủy diệt. Quy luật sinh tồn không chừa 1 ai, bất kể bạn có là con linh dương hay con sư tử thì bạn cũng phải ''chạy''. Con người ''chạy'' vì để đuổi kịp sựu vận động, thay đổi không ngừng của cuộc sống để tránh bị đào thải, đồng  '' chạy'' để cạnh tranh trong xã hội cạnh tranh.Trí thức, công nhân, địa chủ, nô lệ, ai ai cũng phải làm việc không ngừng, không dám ngơi nghỉ nếu không muốn bị tụt lại phía sau và bỏ quên trong cuộc sống vốn đã ngặt nghèo, đầy rẫy những bất công này.

Mà chạy, đâu phải là chạy lung tung, chạy vô tội vạ được. Phải, trong đời ai cũng có 1 mục đích, ước mơ cho riêng mình để cố gắng, phấn đấu không ngững để hoàn thành được mục tiêu đó. Mà mục tiêu đơn giản và thiết thực nhất hiện tại chính là các bạn phải sống là chính mình. Cuộc đời này là của bản thân chúng ta, chúng ta như những người thợ xây vậy. Ban đầu, có thể bố mẹ, người thân có thể xây phụ ta 1 chút nhưng sau cùng cũng chính là chúng ta phải xây , đặt và sắp xếp những viên gạch mang tên ''ước mơ'' đó lên. Tùy theo sự chăm chỉ của ta mà bức tường ước mơ đó được xây dựng, thiết kế như thế nào. Đừng sống 1 cuộc đời không có mục đích. Nếu không có mục đích sống thì ta sẽ chới với, lênh đênh như lục bèo trôi mà chẳng biết làm gì, đi đâu về đâu.

Thứ hai, quy luật đường đua. Các bạn để ý xem, ví dụ như trong 1 cuộc thi nào đó thì người chiến thắng vẫn luôn là người được nhớ và nhắc đến nhiều nhất, còn mấy người còn lại dù trước kia được nhắc đến rất nhiều, có visual ''đỉnh'' cỡ nào mà không đúng đầu thì cũng sẽ bị lu mờ, phai nhạt dần dần mà thôi. Chắc chắn rằng bạn cũng vậy, luôn muốn làm kẻ đứng đầu để được nhớ đến. Có nhiều loại đường đua: đua trong học tập, đua để tranh cướp miếng cơm manh áo ngoài kia, ... Đè bẹp đối thủ càng nhiều càng tốt sẽ là mục tiêu của bạn. Triết lí đó đôi khi tàn nhẫn và ích kỉ nhưng khi áp dụng vào cuộc sống hiện đại, suy ra nó vẫn đúng phần nhiều.

Thứ ba là triết lí nhẫn tâm. Nhẫn tâm khi đó là gì? Trong đời, đôi khi ta phải nhẫn tâm, ranh mãnh 1 chút , giống như Suneo . Cậu ta biết lúc nịnh hót, ca ngợi Chaien để không bị đánh và còn được ''dựa lưng'' cậu ta nữa. Còn Nobita thì sao? Cậu ta có phần hơi ngốc nghếch, chậm chạp không giống như Suneo nên luôn bị Chaien và Suneo ăn hiếp. Chính bộ phim hoạt hình tuổi thơ đó cũng nói lên triết lí nhẫn tâm trong cuộc sống khắc nhiệt này. Nếu chúng ta không ác với họ thì sẽ ác với chính bản thân mình. Hay như sư tử vậy, nó ăn thịt linh dương - như vậy nó quá nhẫn tâm với con linh dương. Còn nếu như nó cho con linh dương trốn thoát thì nó sẽ tự dày vò bản thân mình bằng cơn đói.Mỗi người đều có 1 sự lựa chọn sống riêng. Nhưng dù là cách nào đi nữa thì vẫn luôn như vậy: tâm phải nhẫn và đôi khi phải nhẫn tâm. Cuối cùng, trong 2 loài động vật thì cũng sẽ phải chết, quy luật của đời luôn là Sinh, Lão, Bệnh,Tử. Không phải mục tiêu nào cũng có thể đạt được. Đường đua chắc chắn sẽ có kẻ về đích, có kẻ không. Người sẽ thành công, người sẽ thất bại.

Như Mặt Trời, luôn mọc rồi lặn, ngày mới vẫn sẽ đến.