Nguyễn Khánh Lộc

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng các bạn đã ghé thăm nhà của mình !
0
0
0
0
0
0
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Xin lỗi nha. Tớ tự nhiên copy đoạn văn vừa viết nên mới có hai đoạn văn nha.

Năm lớp Hai, có một chuyện mà đến giờ em vẫn nhớ trong câu chuyện đó em đã đấu tranh với sai lầm của chính mình.

Hôm đó, cô gọi các bạn lên bảng chữa bài tập toán, khi cô gọi bạn Thảo Hương lên chữa bài, em nhìn thấy bạn lúng túng nói gì đó với bạn bên cạnh, lúc bạn lên đến bàn em, bạn nói thầm vào tai em: Phương Anh ơi! Cho tớ mượn vở nhé! Em hơi lưỡng lự rồi đưa cho bạn vở của mình. Các bạn chữa bài xong, cô bảo cả lớp thu vở lúc đó em mới lên nói với cô là Thảo Hương quên vở, cô hỏi: Thế sao lúc này bạn lại có vở và lên chữa bài? Em trả lời là em không biết. Vừa lúc đó, tiếng trống trường từ báo hiệu giờ ra chơi, cô cho các bạn ra chơi, thế là cả lớp ùa ra ngoài như những chú chim non rời tổ, em cũng ra theo. Ra chơi vào, cô trả vở và gọi các bạn đọc điểm, cô gọi đến Thảo Hương thì bạn lí nhí trả lời: Thưa cô, em… em quên vở ạ. Thế là cô cho bạn điểm kém, bạn rất buồn.

Về đến nhà, em kể chuyện của bạn cho mẹ, mẹ bảo em: Con nên đến thú thật với cô thì chắc cô sẽ không nói gì đâu. Tối hôm đó, em trằn trọc không ngủ được. Hôm sau, em đến nói thật với cô là chính em đã cho bạn mượn vở. Chẳng ngờ cô đã không mắng em mà còn khen em trong tiết học sinh hoạt lớp. Hôm đó em rất vui, khi vừa đến gặp mẹ ở nhà em đã tíu tít kể chuyện và em thấy mẹ nói rất đúng.

Câu chuyện đó luôn khắc sâu trong tâm trí em, em rất tự hào vì mình đã làm một việc tốt.

Năm lớp Hai, có một chuyện mà đến giờ em vẫn nhớ trong câu chuyện đó em đã đấu tranh với sai lầm của chính mình.

Hôm đó, cô gọi các bạn lên bảng chữa bài tập toán, khi cô gọi bạn Thảo Hương lên chữa bài, em nhìn thấy bạn lúng túng nói gì đó với bạn bên cạnh, lúc bạn lên đến bàn em, bạn nói thầm vào tai em: Phương Anh ơi! Cho tớ mượn vở nhé! Em hơi lưỡng lự rồi đưa cho bạn vở của mình. Các bạn chữa bài xong, cô bảo cả lớp thu vở lúc đó em mới lên nói với cô là Thảo Hương quên vở, cô hỏi: Thế sao lúc này bạn lại có vở và lên chữa bài? Em trả lời là em không biết. Vừa lúc đó, tiếng trống trường từ báo hiệu giờ ra chơi, cô cho các bạn ra chơi, thế là cả lớp ùa ra ngoài như những chú chim non rời tổ, em cũng ra theo. Ra chơi vào, cô trả vở và gọi các bạn đọc điểm, cô gọi đến Thảo Hương thì bạn lí nhí trả lời: Thưa cô, em… em quên vở ạ. Thế là cô cho bạn điểm kém, bạn rất buồn.

Về đến nhà, em kể chuyện của bạn cho mẹ, mẹ bảo em: Con nên đến thú thật với cô thì chắc cô sẽ không nói gì đâu. Tối hôm đó, em trằn trọc không ngủ được. Hôm sau, em đến nói thật với cô là chính em đã cho bạn mượn vở. Chẳng ngờ cô đã không mắng em mà còn khen em trong tiết học sinh hoạt lớp. Hôm đó em rất vui, khi vừa đến gặp mẹ ở nhà em đã tíu tít kể chuyện và em thấy mẹ nói rất đúng.

Câu chuyện đó luôn khắc sâu trong tâm trí em, em rất tự hào vì mình đã làm một việc tốt.(Hết)

Câu nghép là gì hả cậu ?

Vài tuần trước con gà mái nhà em đã đẻ ra một đàn gà con rất xinh xắn và dễ thương. Mới ngày nào còn đang nằm trong lòng mẹ mà bây giờ chúng đã đi kiếm mồi với mẹ. Nhìn cảnh chúng kiếm mồi thật là thích thú biết bao.

 

Đàn gà có tất cả năm con. Nhìn chúng trông thật đẹp làm sao. Một màu lông con ngắn cũn cỡn nhưng lại rất đẹp. Chúng khoác trên mình một bộ lông màu vàng ươm, trông giống như là màu vàng của rơm được phơi vàng ươm vậy. Buổi trưa trời đẹp lắm chú gà mái mẹ thủ thỉ vào tai đàn con của nó, hình như là nói với các con trời nắng rất đẹp chúng ta hãy cùng nhau đi kiếm mồi vào hôm nay nhé. Nghe lời mẹ lũ gà con răm rắp xếp thành từng hàng một như một đội quân tiến ra ngoài sân.

Con gà mẹ đi đầu tiên dẫn những chú gà con đi phía sau. Chúng lúc rúc đi theo mẹ không rời nửa bước. Thỉnh thoảng có con đang đi thì bỗng lạc được một đoạn khá xa. Nó lại lon ton chạy theo may mắn cho nó là vẫn kịp chạy theo đàn. Đàn gà đi qua sân rồi đi vào bãi đất trống ngay đầu ngõ nhà em để kiếm mồi. Đã đến được nơi đàn gà con cùng mẹ dừng lại chỗ bãi đất và bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm thức ăn của chúng. Do chúng cũng chưa có kinh nghiệm trong việc kiếm mồi nên nhìn chúng vẫn còn gượng gạo lắm. Một số con gà đầu đàn rất nhanh nên đã kiếm được những con giun đầu tiên. Chúng vui vẻ nhai tỏm tẻm ngon lành vài cái là con giun đã yên lành trong bụng của chúng. Những con gà nhỏ hơn chưa quen được với việc đi kiếm mồi nên nhìn chúng có vẻ hơi lúng túng. Có lúc chúng chán qua quay sang mổ nhau.

 

Thế là con gà mẹ mổ cho chúng vài cái vì không biết nghe lời, thế là chúng lại tập trung kiếm mồi. Đôi khi con gà mẹ mớm cho những đứa con chưa kiếm được mồi một vài con giun. Chúng thích lắm nhai ngấu nghiến, nhìn chúng thật là dễ thương biết bao. Mặt trời đã lên cao. những ánh nắng đã trải xuống khu đất chói chang. Đã đến lúc phải ra về, đàn gà con lại theo chân mẹ để đi vào chuồng. Nhìn chúng vẫn cái dáng vẻ lẽo đẽo ấy nhưng đã có phần nhanh nhẹn hơn khi sáng rất nhiều lần. Thế là đàn gà con đã kết thúc một buổi kiếm mồi của chúng. Mai đây chúng sẽ trở thành những con gà bố gà mẹ dẫn các con của mình đi kiếm mồi như thế.

Buổi chiều em cho chúng ăn thêm một chút thức ăn nữa. Trông chúng lúc này thật là thích và dường như chúng đã lớn thêm rất nhiều lần. Em hứa sẽ chăm sóc chúng thật tốt để chúng lại sinh ra những con gà đẹp tuyệt vời như thế nữa.