Nguyễn Anh Nhật

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Nguyễn Anh Nhật
0
0
0
0
0
0
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

OK luôn nhưng không biết trả lời thế nào hi hi😄😄

Ai trong chúng ta cũng ít nhất một lần bị hiểu lầm trong đời. Nhưng quan trọng là chúng ta ứng xử thế nào, chấp nhận bị oan hay đấu tranh đến cùng để bảo vệ chính nghĩa? Cuộc sống này đôi khi có những lúc “tình ngay lý gian”. Bạn hành động đúng, nhưng tất cả những biểu hiện bên ngoài lại trở thành bằng chứng chống lại bạn. 

Năm lớp 9, tôi là thủ quỹ. Mọi hoạt động thu chi, tôi đều đứng ra đảm nhiệm. Mọi người chỉ đóng quỹ lớp một lượt duy nhất nên tôi đã giữ rất nhiều tiền, con số lên đến hàng triệu. Có những lúc phải chi liên tục, vì bất cẩn, tôi đã không ghi lại đầy đủ. Một số bạn đóng tiền ngay lúc tôi đang ôn bài, nhiều lúc tôi quên ghi tên lại. Rồi cũng có chuyện xảy đến… 

Quỹ lớp chỉ còn vài trăm ngàn và cần mọi người đóng thêm. Ai cũng bất ngờ và cho rằng có điều gì đó không ổn nên bắt tôi kê khai thu chi. Đến lúc này tôi mới bắt đầu hoảng loạn vì sự bất cẩn của mình. Tôi trung thực, nhưng ghi sổ sách không cẩn thận nên tiền quỹ đi ra đường nào tôi cũng không biết. Vài bạn thắc mắc tại sao đã đóng tiền mà không có tên, trong khi có bạn chưa hề đóng mà tôi cũng không biết. Nhiều thành viên trong lớp đã ghét tôi trước đó bèn “mượn gió bẻ măng”, thông báo với cô chủ nhiệm. Nhiều bạn bênh vực tôi, họ tin rằng tôi không gian dối. Nhưng nhiều bạn cố tình không tin điều đó. Thời điểm ấy, mỗi ngày đến lớp là một cực hình. Tôi ghét cái cách mà người khác nhìn trộm mình, rồi tỏ ra thông cảm, chia sẻ, thật sự trong lòng họ nghĩ gì, tôi không kiểm soát được… Cô chủ nhiệm cũng không còn tín nhiệm tôi như trước. Là người đứng đầu lớp về thành tích học tập, bỗng chốc tôi không còn được nể trọng nữa. Chuyện này ảnh hưởng đến tâm lý tôi một thời gian khá dài. Dù gì thì tôi cũng có lỗi là để lộ sơ hở để rồi bị oan ức không đáng.Lần đó tôi không phải đền bù hay viết bản kiểm điểm gì cả, nhưng những gì tôi phải chịu từ những lời nói ra vào của bạn bè cũng là một bài học đáng giá cho mình 

Lớn hơn một chút. Tôi biết yêu. Chuyện tình cảm tuổi học trò thường đẹp, nhưng không bền. Lần nọ, tôi vô tình thấy trong điện thoại của cậu ấy vô số tin nhắn của người khác, toàn là những tin nhắn mùi mẫn và tràn đầy tình cảm, ngay cả tôi còn chưa bao giờ nhắn cho cậu ấy như thế. Quá tức giận và không muốn tiếp tục bị lừa dối, tôi chia tay mà không cần bất kì lời giải thích nào. Tôi cảm thấy bị tổn thương, không phải vì bị người yêu phản bội, mà vì bị “qua mặt” một thời gian khá dài 

Sau này, có gặp lại cậu ấy đôi lần, chúng tôi vẫn vui vẻ trò chuyện và nhắc lại kỉ niệm cũ. Cậu ấy nói rằng tôi đã hiểu lầm rất lớn, vì tôi chỉ đọc những tin nhắn đến mà không hề xem những tin nhắn cậu ấy đã gửi. Cậu ấy bảo, cậu ấy nói chuyện hoàn toàn nghiêm túc với cô bạn này, và những gì cô ấy nhắn chỉ là trêu chọc. Cô ấy biết tôi là người yêu của cậu, và thường nghe cậu kể về tôi. Tôi thở dài, ân hận vì sự trẻ con ích kỉ, nhưng yêu thương đã qua rồi… 

Tôi không hiểu vì một lí do gì đó, mà cô bạn thân bỗng dưng lạnh nhạt với mình, thậm chí còn nói xấu tôi với người khác, khiến cả nhóm bạn thân tẩy chay tôi. Sự thiện chí của tôi cũng không thể nào khiến cô ấy cư xử dễ chịu hơn. Tôi cố gắng nhớ lại xem mình đã làm gì sai, nhưng vô ích… 

Một thời gian sau đó, cũng thật khó hiểu, cô ấy bắt đầu thân thiện với tôi như xưa, và không hề nhắc gì đến chuyện trước đây. Tôi cũng vui vẻ đón nhận vì nghĩ rằng chắc đã có hiểu lầm gì đó, mọi chuyện đã qua thì không nên nhắc lại. Nhưng tôi vẫn luôn giữ thái độ cẩn trọng với chính người bạn thân của mình khi cô ấy lúc nào cũng mang lại cho tôi cảm giác giả tạo và không an toàn. Những hiểu lầm vô hình đã đẩy chúng tôi ra xa, thật xa… Tôi tiếc cho một tình bạn đẹp, tiếc cho sự chân thành của bản thân mình. Nhưng phải làm sao để cả hai tin nhau như xưa. Giải thích ư? Tôi biết giải thích gì khi chính tôi không hiểu thái độ kì lạ của cô ấy? 

Dù là hiểu lầm người khác hay bị người khác hiểu lầm thì ta cũng mang cảm giác dằn vặt như nhau. Khi bị hiểu lầm, ta cảm thấy tổn thương rất nhiều, bản thân ngay thẳng nhưng bị mọi người cho là xấu xí. Còn hiểu lầm người khác, ta cảm thấy bản thân có lỗi khi hấp tấp vội vàng, ăn năn khi khiến bạn mình trằn trọc… Sau những hiểu lầm không đáng có, liệu rằng các mối quan hệ có còn như xưa, hay thay vào đó là sự nghi ngờ, lo sợ? 

Nếu bạn đã từng bị “oan”, đừng thanh minh hay bày tỏ thái độ gì cả. Sẽ không ai tin bạn vào lúc đó. Bạn cũng tránh không nên đổ lỗi, hay tỏ ra chê trách bất kì điều gì. Nếu bạn trong sạch, thời gian sẽ trả lời tất cả. Nhiều trường hợp bị hiểu lầm mà mãi đến một thời gian rất dài, có khi cả một đời người mới được “giải oan”. 

Một lý do khác khiến sự hiểu lầm ngày càng đi vào ngõ cụt: đó là do cái tôi và sự hèn nhát của mỗi chúng ta. “Cái tôi” là vì ít ai chịu nhận lỗi về phần mình, cứ khăng khăng bảo rằng mình bị oan ức, mình trong sạch, trong khi dù ít dù nhiều cũng cần nói một lời nào đó để “xoa dịu” dư luận. Còn hèn nhát là vì chúng ta không chịu đối diện với sự thật, không chịu bảo vệ lẽ phải, không chịu cùng ngồi lại với nhau và phân tích ngọn ngành vấn đề, chỉ áp đặt suy nghĩ chủ quan của bản thân vì sĩ diện. Câu chuyện của tôi năm lớp 9, nếu như bạn bè chịu hiểu tôi, bênh vực cho tôi, giải thích với cô chủ nhiệm, đồng thời tôi đứng ra xin lỗi mọi người vì sự bất cẩn của mình, thì không đến nỗi tôi bị hắt hủi và vẫn còn ray rứt chuyện đó đến tận bây giờ 

Khi hiểu lầm người khác, có thể bạn sẽ nuối tiếc mãi, ân hận mãi vì sự thiếu sót của bản thân mình. Hãy xem như đó là một bài học, một kinh nghiệm sống, để nhìn nhận vấn đề nhiều chiều hơn, sâu sắc hơn. Nếu nhờ hiểu lầm người khác mà biết thay đổi bản thân theo hướng tích cực thì đó cũng là một điều rất đáng… 

Cuộc sống đôi khi cần những hiểu lầm, vì biết đâu được, nhờ thử thách đó mà học được nhiều điều khác, chẳng hạn như sự chân thành, tình người và cách thứ tha….        Lần là nhờ anh của tui viết ó hay không😜😜😜😜

Câu nói đó đã ghi sâu vào tiềm thức của tôi, cho đến tận bây giờ, khi tôi đang học năm đầu tiên cấp 2. Năm học này của tôi có điều gì đó mới mẻ, khi có một cậu học sinh mới chuyển đến. Cậu tạo cho tôi một cảm giác thật khó hiểu, bởi lẽ trong lớp học, cậu là một người ít nói, gương mặt lúc nào cũng mang vẻ lạnh lùng thoáng pha lẫn một ít buồn bã, cậu có rất ít bạn bè, và tôi lại may mắn là một trong số ít đó, cậu ngồi cùng một bàn với tôi. Tôi luôn cố gắng tạo nên một mối quan hệ như những người trong gia đình với cậu, nhưng có vẻ mọi cố gắng của tôi đều bị cậu ấy hòa vào những cơn gió và thổi bay về một nơi nào đó.

Tôi luôn cố gắng tạo nên một mối quan hệ như những người trong gia đình với cậu, nhưng có vẻ mọi cố gắng của tôi đều bị cậu ấy hòa vào những cơn gió và thổi bay về một nơi nào đó. Điều đó khiến tôi cảm thấy chán cậu ta, và dần dần, những thiện cảm về cậu cũng biến mất trong tôi, mà thay vào đó là những suy nghĩ không mấy hay ho về cậu.Và rồi một ngày nọ, thầy đã trao cho chúng tôi một nhiệm vụ, đó là làm một bài thuyết trình về môn Hóa, một môn mà tôi dở nhất, còn cậu ta thì đứng trong top đầu của trường. Tôi đành phải đến nhà cậu ta để cùng làm bài thuyết trình, và việc này đã vô tình giúp tôi và cậu ta trở thành những người bạn thân thiết, hoặc hơn cả thế.Tôi đến nhà cậu, trong một buổi chiều thu, khi những chiếc lá mang sắc vàng đang dần dần rơi xuống và che phủ lấy con đường đi. Theo sự hướng dẫn của cậu, tôi đã tìm ra địa điểm mà mình cần đến, nó nằm trên một con phố nhỏ hẹp, vắng vẻ và thật yên tĩnh. Nhà của cậu ta khá to, mang nét cổ kính. Xung quanh nhà cậu là những hàng cây kiểng, với đủ loại, được tạo dáng rất đẹp, tôi chắc là nó phải do một bàn tay tài hoa làm nên. 

”Ngôi trường mới, lớp học mới, bạn bè mới,… tất cả dường như đều muốn trở nên thân thiện với mình, nhưng chẳng hiểu sao mình không thể cười đùa và hòa đồng với tất cả, có lẽ bởi vì từ lâu mình đã quên cười như thế nào rồi. Đặc biệt là đối với cô bạn cùng bàn, đôi khi, mình cảm thấy thật không phải khi đã vô hình từ chối mọi cô gắng của cô ta, nhưng chẳng biết làm thế nào nữa đây…”Những dòng nhật ký này, như những lời tâm tình của một người bạn thân, nó thật tha thiết, chân thành và đầy những suy nghĩ của cậu ta, hình ảnh về cậu ta trong tâm trí tôi dần thay đổi theo từng trang nhật ký. Đọc xong, tôi lặng lẽ khóa cửa lại, và bước về nhà trong một tâm trạng khó tả. Kể từ lúc đó, tôi đã nỗ lực hơn rất nhiều để có thể trở thành người chia sẻ với cậu ta mọi điều, và dường như cậu ta cũng nhận ra điều đó, thế là một tình bạn ra đời, và có thể còn hơn thế nữa. Giờ thì còn ai bảo đọc trộm nhật ký người khác là xấu nào, bất cứ việc gì cũng có hai mặt của nó mà thôi.       Vân hay không Sao trên mạng đó😜😜😜