Vũ Quốc Minh

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Vũ Quốc Minh
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Trong mỗi bước đi trên con đường học tập của em, sự cố gắng, nỗ lực của bản thân chỉ là một phần, phần lớn còn lại đều nhờ vào sự dẫn dắt của thầy cô giáo. Cô Hương chính là một trong những người lái đò cần mẫn đã đưa em đến với những miền tri thức mới.

Cô Hương năm nay 45 tuổi. Độ tuổi này của cô nhiều người đã có nếp nhăn trên khuôn mặt thế nhưng cô trông vẫn trẻ trung và rạng ngời. Cô có dáng người “chuẩn” vừa cao lại cân đối, những bước đi duyên dáng, uyển chuyển. Cô đi giày cao gót khoảng 5-7 xăng-ti-mét nhưng đi rất nhanh và vững chãi. Em cảm thấy cô Hương đẹp và duyên dáng nhất chính là khi mặc tà áo dài. Dáng cô thon thả, chiếc áo dài lại càng tô thêm nét đẹp của người nhà giáo nhân dân.

Cô có nước da trắng hồng hào, đôi lông mày thanh tú, sống mũi cao, nụ cười tươi rạng rỡ như tỏa nắng. Mái tóc cô dài đến hết lưng, là mái tóc dài nhất trong số các cô giáo của trường em. Mái tóc đen và thẳng, đã mấy năm rồi cô chẳng nhuộm tóc hay làm xoăn gì cả nhưng chúng em vẫn thấy mái tóc tự nhiên đó là đẹp và hợp với cô nhất. Bởi tính cách của cô cũng rất giản dị và hiền dịu. Cô là người vui vẻ, hòa đồng với mọi người, rất mực thương yêu và lo lắng cho học sinh của mình. Mỗi giờ giảng bài của cô chúng em đều chú ý say xưa, giọng của cô trong trẻo, đầy sức cuốn hút.

Em tin rằng dù sau này em có lớn lên và đi học ở bất cứ nơi đâu em vẫn sẽ nhớ mãi đến hình bóng người cô giáo của em. Em luôn thầm mong cô Hương- người cô em yêu quý nhất sẽ ngày càng dạy tốt, thành công trong sự nghiệp trồng người.

 

 

Trong mỗi bước đi trên con đường học tập của em, sự cố gắng, nỗ lực của bản thân chỉ là một phần, phần lớn còn lại đều nhờ vào sự dẫn dắt của thầy cô giáo. Cô Hương chính là một trong những người lái đò cần mẫn đã đưa em đến với những miền tri thức mới.

Cô Hương năm nay 45 tuổi. Độ tuổi này của cô nhiều người đã có nếp nhăn trên khuôn mặt thế nhưng cô trông vẫn trẻ trung và rạng ngời. Cô có dáng người “chuẩn” vừa cao lại cân đối, những bước đi duyên dáng, uyển chuyển. Cô đi giày cao gót khoảng 5-7 xăng-ti-mét nhưng đi rất nhanh và vững chãi. Em cảm thấy cô Hương đẹp và duyên dáng nhất chính là khi mặc tà áo dài. Dáng cô thon thả, chiếc áo dài lại càng tô thêm nét đẹp của người nhà giáo nhân dân.

Cô có nước da trắng hồng hào, đôi lông mày thanh tú, sống mũi cao, nụ cười tươi rạng rỡ như tỏa nắng. Mái tóc cô dài đến hết lưng, là mái tóc dài nhất trong số các cô giáo của trường em. Mái tóc đen và thẳng, đã mấy năm rồi cô chẳng nhuộm tóc hay làm xoăn gì cả nhưng chúng em vẫn thấy mái tóc tự nhiên đó là đẹp và hợp với cô nhất. Bởi tính cách của cô cũng rất giản dị và hiền dịu. Cô là người vui vẻ, hòa đồng với mọi người, rất mực thương yêu và lo lắng cho học sinh của mình. Mỗi giờ giảng bài của cô chúng em đều chú ý say xưa, giọng của cô trong trẻo, đầy sức cuốn hút.

Em tin rằng dù sau này em có lớn lên và đi học ở bất cứ nơi đâu em vẫn sẽ nhớ mãi đến hình bóng người cô giáo của em. Em luôn thầm mong cô Hương- người cô em yêu quý nhất sẽ ngày càng dạy tốt, thành công trong sự nghiệp trồng người.

 

 

Em cảm thấy thật sự cảm với Bác Hồ với sự kiện Bác dời quê hương để ra đi tìm đường cứu nước 

     Bác ra đi tìm đường cứu nước lúc còn rất trẻ (21 tuổi), vào ngày 5.6.1911, Sài Gòn đã tiễn Bác đi từ Bến cảng Nhà Rồng. Trong thời khắc đó, có một chi tiết rất cảm động và thiêng liêng, người tiễn Bác đi chính là cô Lê Thị Huệ, người bạn gái của Bác từ lúc còn nhỏ và cũng coi là mối tình đầu thủy chung và duy nhất của đời Bác. Trước khi đi, Bác đến tìm cha là cụ Nguyễn Sinh Sắc, lúc bấy giờ đã từ bỏ hết quan trường về quê sống như người dân bình thường, dạy học và bốc thuốc cứu người, để từ biệt. Cha của Bác nói một câu cảm động: Con hãy đi đi, nước mất mà không đi tìm, mà tìm cha làm gì? Sự nghiệp cứu dân, cứu nước là trông chờ ở các con. Con hãy đi đi, hãy tìm chân lý dưới chân mình.

     Cuộc hành trình tìm đường cứu nước của Bác hội tụ sự lao động khổ cực, sự đấu tranh, học tập và tình thương. Ngày ra đi tìm đường cứu nước, Bác đã mồ côi mẹ 10 năm và lấy tên là Văn Ba. Theo nghĩa đen, Văn Ba là tên gọi giản dị của người Nam Bộ. Theo nghĩa bóng, Văn là văn hóa, còn Ba là làn sóng. Văn Ba nghĩa là làn sóng văn hóa. Bác không đến Nhật Bản và phương Đông như Phan Bội Châu và các bậc tiền bối để tìm đường cứu nước, mà Bác đến phương Tây, đến Pháp - sào huyệt của kẻ thù đang xâm lược nước ta. Chủ kiến này của Bác đã được hình thành từ rất trẻ. Nên người ta gọi Văn Ba là một làn sóng văn hóa mới và quả nhiên làn sóng đó đã khởi đầu cho thành công của cách mạng Việt Nam.

     Qủa thực, Bác Hồ của chúng ta là một con người vô cùng là vĩ đại, một con người yêu nước đã hiến cả thanh xuân vì độc lập dân tộc.

Em cảm thấy thật sự cảm với Bác Hồ với sự kiện Bác dời quê hương để ra đi tìm đường cứu nước 

     Bác ra đi tìm đường cứu nước lúc còn rất trẻ (21 tuổi), vào ngày 5.6.1911, Sài Gòn đã tiễn Bác đi từ Bến cảng Nhà Rồng. Trong thời khắc đó, có một chi tiết rất cảm động và thiêng liêng, người tiễn Bác đi chính là cô Lê Thị Huệ, người bạn gái của Bác từ lúc còn nhỏ và cũng coi là mối tình đầu thủy chung và duy nhất của đời Bác. Trước khi đi, Bác đến tìm cha là cụ Nguyễn Sinh Sắc, lúc bấy giờ đã từ bỏ hết quan trường về quê sống như người dân bình thường, dạy học và bốc thuốc cứu người, để từ biệt. Cha của Bác nói một câu cảm động: Con hãy đi đi, nước mất mà không đi tìm, mà tìm cha làm gì? Sự nghiệp cứu dân, cứu nước là trông chờ ở các con. Con hãy đi đi, hãy tìm chân lý dưới chân mình.

     Cuộc hành trình tìm đường cứu nước của Bác hội tụ sự lao động khổ cực, sự đấu tranh, học tập và tình thương. Ngày ra đi tìm đường cứu nước, Bác đã mồ côi mẹ 10 năm và lấy tên là Văn Ba. Theo nghĩa đen, Văn Ba là tên gọi giản dị của người Nam Bộ. Theo nghĩa bóng, Văn là văn hóa, còn Ba là làn sóng. Văn Ba nghĩa là làn sóng văn hóa. Bác không đến Nhật Bản và phương Đông như Phan Bội Châu và các bậc tiền bối để tìm đường cứu nước, mà Bác đến phương Tây, đến Pháp - sào huyệt của kẻ thù đang xâm lược nước ta. Chủ kiến này của Bác đã được hình thành từ rất trẻ. Nên người ta gọi Văn Ba là một làn sóng văn hóa mới và quả nhiên làn sóng đó đã khởi đầu cho thành công của cách mạng Việt Nam.

     Qủa thực, Bác Hồ của chúng ta là một con người vô cùng là vĩ đại, một con người yêu nước đã hiến cả thanh xuân vì độc lập dân tộc.

Từ xưa đến này, người phụ nữ Việt Nam được biết đến với những phẩm chất tốt đẹp. Điều đó được thể hiện qua nhiều tác phẩm văn học, trong đó có “Người ngồi đợi trước hiên nhà” của Huỳnh Như Phương.

Nội dung của tác phẩm kể về cuộc đời của nhân vật chính - dì Bảy. Dượng Bảy và dì Bảy cưới nhau được một tháng, thì dượng phải lên đường ra Bắc tập kết. Ra miền Bắc rồi vào lại miền Nam chiến đấu, dượng Bảy vẫn liên lạc với gia đình. Dượng Bảy ngã xuống trong trận đánh ở Xuân Lộc, trên đường tiến vào Sài Gòn. Ngày hòa bình, dì Bảy đã qua tuổi bốn mươi. Vẫn có người đàn ông để ý đến dì, nhưng lòng dì không còn rung động. Dì Bảy năm nay tròn tám mươi tuổi, đang ngồi một mình đợi Tết.

Có thể thấy rằng, nhân vật dì Bảy mang những vẻ đẹp phẩm chất của người phụ nữ Việt Nam - giàu đức hy sinh, tấm lòng thủy chung son sắc. Dượng Bảy và dì Bảy chỉ mới kết hôn được một tháng, đây là giai đoạn tình cảm vợ chồng vẫn còn mặn nồng, gắn bó. Dù vậy, dì Bảy vẫn chấp nhận để chồng tập kết ra bắc, đôi người đôi ngả. Ở đây, có thể thấy được sự hy sinh của dì xuất phát từ tấm lòng yêu quê hương, đất nước. Dì đã đặt lợi ích của đất nước lên trên hạnh phúc của cá nhân. Điều đó khiến người đọc thêm cảm phục trước tấm lòng của nhân vật này.

Không chỉ vậy, dì Bảy còn là một người phụ nữ hết mực thủy chung. Trong những năm xa cách, dì Bảy luôn giữ liên lạc với dượng Bảy, đợi chờ chồng trở về. Mỗi khi nhận được thư của chồng, dì lại cảm thấy hạnh phúc, hy vọng đến ngày được đoàn tụ. Hình ảnh khiến cho người đọc cảm thấy ấn tượng nhất đó chính là mỗi ngày, sau khi đi làm đồng về, dì lại ngồi trên bộ phản gõ ngoài hiên nhìn ra con ngõ, nơi ngày xưa dượng Bảy cùng đồng đội đến nhà xin trú quân. Dượng Bảy đã hy sinh, ngày hòa bình lặp lại, dì đã bốn mươi tuổi, nhưng vẫn có người đàn ông để ý đến dì. Dù vậy, lòng dì Bảy đã không còn rung động. Dì đã giữ tấm lòng thủy chung như vậy cho đến hết đời.

Có thể thấy rằng, dì Bảy chỉ là một trong rất nhiều người phụ nữ Việt Nam thuở còn chiến tranh. Từ đó, chúng ta thấy rằng sự hy sinh thầm lặng, cao cả của những người phụ nữ trong các cuộc kháng chiến thật đáng ngưỡng mộ và trân trọng. Từ đó, mỗi người cần có thái độ tôn trọng, biết ơn những người phụ nữ như dì Bảy.

Qua nhân vật dì Bảy trong Người ngồi đợi trước hiên nhà, tôi đã học được thêm bài học quý giá về phẩm chất tốt đẹp của người phụ nữ Việt Nam. Đặc biệt, tôi cũng cảm thấy vô cùng yêu mến và cảm phục nhân vật dì Bảy.