võ phạm anh kiêt

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của võ phạm anh kiêt
0
0
0
0
0
0
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Trong mấy năm đi học, em đã có rất nhiều kỉ niệm buồn vui dưới mái trường thân yêu. Nhưng kỉ niệm mà em sẽ chẳng bao giờ quên đó là kỉ niệm hồi lớp 1, khi em tập viết và cô giáo đã tận tình cầm tay em viết từng nét.

Tròn 6 tuổi, em bước vào lớp một với tất cả sự háo hức. Em học đọc rất nhanh, chỉ nghe cô giáo đọc một lần, em có thể đọc theo vanh vách. Nhưng viết với em quả là một hành trình gian nan. Em thuận tay trái, từ nhỏ mẹ đã rèn cho em cầm bút tay phải. Nhưng cứ khi nào không có ai nhìn là em lại đổi tay. Cô giáo đầu tiên của em tên là Ngọc. Đúng như cái tên, cô xinh xắn và rạng rỡ, lại trìu mến, hiền dịu. Cô biết em thuận tay trái nên thường xuống bàn quan sát tôi viết. Bước vào học kì hai, chúng em tập viết chữ nhỏ, lại viết những bài chính tả dài hơn. Chữ em dần nguệch ngoạc. Trong giờ chính tả hôm đó, cô chép những dòng chữ tròn trịa lên bảng, chúng em chép vào vở của mình. Vì thấy cô không để ý, em lại đổi tay để viết.

Đến cuối buổi học, cô Ngọc trả vở chính tả cho chúng em. Cô bắt đầu nhận xét. Bỗng, cô nhắc tới em: "Bạn Gia Bảo hôm nay viết có tiến bộ. Tuy nhiên, cô nghĩ là con đang quên một điều.". Em hoảng hốt cúi mặt xuống. Trong tà áo dài thướt tha, cô bước xuống bàn em và tiếp lời: "Cả lớp nhớ cô dặn khi viết, tay chúng ta cầm bút thế nào không?". Lớp em đồng thanh nhắc lại lời cô dặn. Cô lại nói: "Tuy vậy, bạn Gia Bảo vẫn quên. Cô phê bình Gia Bảo trong buổi học ngày hôm nay.". Rồi cô nhìn thẳng em và nói: "Cô hi vọng Gia Bảo sẽ nhớ lời cô dặn.". Một vài bạn cất tiếng cười chê bai. Nghe thấy vậy, khuôn mặt em nóng bừng, nước mắt ứa ra và bàn tay vò trang vở vừa viết. "Cô thấy hôm nay chữ con viết tròn, đều đúng khoảng cách. Con viết đẹp hơn rất nhiều bạn." - cô lại nhẹ nhàng nói. Cả lớp im phăng phắc. Em được cô khen lại thấy êm lòng nên trút bỏ được cơn tức giận của một cậu con trai hiếu thắng.

Từ đó, em kiên trì rèn viết bằng tay phải. Lên lớp 2, em đã viết được những dòng chữ vô cùng sạch đẹp. Dù bây giờ, em không còn được học cô nữa, nhưng những bài học lí thú hay lời dạy ân cần của cô vẫn còn in đậm trong tâm trí em.

Hôm nay là ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, là một ngày thật ý nghĩa với tất cả học sinh chúng em. Đây là ngày để cả nước hướng về những người thầy, người cô, là ngày tri ân thầy cô trên cả nước. Nhìn những bông hoa tươi thắm bày trên phố phường lòng em lại xao xuyến biết bao. 

Đã mấy năm rồi em chưa có cơ hội về thăm cô. Một phần vì hiện tại em bận chuyện học hành cũng do 2 năm gần đây bệnh dịch Covid-19 bùng phát. Em không thể về trường thăm cô, gửi đến cô những bó hoa tươi thắm. Vì vậy, em chỉ có thể viết thư này để gửi đến cô với tất cả tấm lòng chân thành của em. 

Nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20/11, em chúc cô có thật nhiều sức khoẻ, niềm vui và hạnh phúc trong cuộc sống và công việc được thuận lợi. Trong trái tim em, cô mãi là người cô, người mẹ hiền mà em thương mến nhất. Em luôn cảm thấy mình may mắn và biết ơn khi được cô dạy bảo trong qúa trình học tập. Em hứa sẽ cố gắng học tập hơn nữa để không phụ lòng cô để xứng đáng là học trò ngoan của cô. 

Bây giờ thư cũng đã dài, em xin phép dừng bút tại đây. Một lần nữa em chúc cô có một ngày 20/11 vui vẻ và tràn ngập niềm vui.