Thế gian có nhiều cảnh quan đẹp,biển người rộng lớn hàng tỷ người mà chúng ta gặp mãi không hết.Khi còn trẻ chúng ta đi qua nhiều con đường lớn,ngõ nhỏ từng góc phố cổ kính nên thơ hay thành phố hiện đại nhiều sắc màu của đèn điện.Và có lẽ cũng chính vì đi qua nhiều nơi,gặp nhiều người như thế chúng ta đôi khi lại quên mất kì quan vĩ đại nhất của thế giới đang ở ngay tại nhà của chúng ta-trái tim của mẹ.Tình mẫu tử luôn là một thứ tình cảm mà không ai có thể tưởng tượng được,nó thiêng liêng,trân quý hơn tất thảy những bảo vật vô giá mà chúng ta tìm ra được.Tình mẫu tử được đo bằng sông dài ,bằng ngọn gió nhưng càng lớn ,gặp nhiều người,trải qua nhiều chuyện,ta sẽ lại càng cảm thấy dù có đo bằng biển cả vô bờ cũng không thể nào bằng tình mẹ chứa chan được.Có lẽ cúng chính vì thế mà ông Napoleon- một chính khách, nhà lãnh đạo quân sự người Pháp đồng thời cũng là ông vua của nước Pháp mới nói rằng:"Tương lai của đứa con luôn là công trình của người mẹ".

Vậy công trình là gì? Công trình là một sản phẩm mà con người được tạo ra từ nhiều vật liệu khác nhau trong một khoảng thời gian dài.Vậy thì vì sao lại nói "tương lai của đứa con luôn là công trình của người mẹ"? Nếu ta tìm hiểu về cuộc đời của Napoleon ta sẽ thấy được ông là một con người tuyệt vời về cả suy nghĩ và tầm nhìn đều là nhờ cách giáo dục của mẹ ông -bà Letizia Ramolino.Qủa thật là mỗi chúng ta đều không thể phủ nhận tầm quan trọng của người mẹ đều với tầm nhìn và suy nghĩ ,tư tưởng của mỗi đứa con.Bởi tình cảm của mẹ là dòng nước sông ấm áp nhất sưởi ấm con vào những tháng này gục ngã của cuộc đời,đưa con đến những chân trời mới rộng lớn.Thế nhưng nếu như chúng ta lần đầu làm con thì mẹ của chúng ta cũng là lần đầu tiên làm mẹ trên cõi đời.Nên để câu nói của Napoleon chỉ là một câu nói nhằm nhắc nhở chúng ta phải yêu thương và chăm sóc mẹ thôi thì chưa đủ,bởi đều là lần đầu tiên,ai mà có thể làm hoàn hảo không tì vết được.Bởi vậy nên ông mới có câu "tương lai của đứa con luôn là công trình của người mẹ".bởi đó là một công trình luôn phải học hỏi,dạy dỗ và thay đổi để nuôi dạy con trong một môi trường tốt nhất.Điều đó không chỉ mất thời gian mà còn mất rất nhiều tâm sức của người mẹ.Bởi mỗi đứa trẻ đều là một tờ giấy trắng tinh và mẹ chính là người vẽ nên những nét bút đầu tiên cho con trẻ.Chính là người dẫn đường chỉ lỗi cho mỗi đứa trẻ trong những tháng năm mơ hồ.Gánh nhiều trách nghiệm trên vai như vậy những mỗi người mẹ cũng chỉ là một người bình thường,một người cũng lần đầu làm mẹ nên cũng sẽ có áp lực,cũng sẽ có lúc làm không đúng,cũng sẽ có lúc đi sai.Vfa cũng chính vì vậy nên em cho rằng câu nói của Napoleon tuy đúng,nhưng chưa đúng hoàn toàn mà chỉ đúng một phần mà thôi.

Tương lai của con trẻ không chỉ là công trình của người mẹ mà còn là công trình của cả người cha,người thân trong gia đình,môi trường sống và quan trọng nhất chính là bản thân đứa trẻ phải tự vẽ lên tương lai của mình.Bởi tất cả những yếu tố xung quanh đều là những nhân tố để hình thành tính cách và lối sống nhưng không có nghĩa nó quyết định tất cả mà nó phụ thuộc vào chính bản thân mỗi chúng ta nữa.Nếu tâm chí không vững thì dù được sinh ra trong hoàn cảnh tốt đẹp như thế nào cũng đều sẽ dễ bị tổn thương và lệch hướng.Ví dụ điển hình chính là Steve Jobs (nhà sáng lập đã quá cố của Apple)-ông là giọt máu của một cô sinh viên lỡ làng.Trước quyết định phá bỏ và đem cho người khác nuôi cô đã quyết định cho người khác nhận nuôi nhưng cặp vợ chồng luật sư có khả năng chu cấp đầy đủ và có học vấn cao lại không muốn nhận nuôi Steve Jobs bởi vậy mje đẻ cậu buộc phải giao cho một cặp vợ chồng rất nghèo có trình độ học vấn đều thấp chẳng đến đâu,quanh năm chỉ biết làm việc vất vả,thậm chí không đủ tiền cho cậu đi học đại học .Thế nhưng vượt qua tất cả,ông vẫn trở thành một con người vĩ đại,một trong những tỷ phú vô cùng truyền cảm hứng.Bởi vậy,tương lai thành hay bại là do bản thân chính chúng ta,mẹ hay những nhân tố xung quanh chỉ có thể đặt cho chúng ta nền móng.Nên nếu như không có nền móng,chúng ta phải nỗ lực hơn,kiên cường hơn chứ hoàn toàn không phải là chúng ta đã hoàn toàn bại trận.

Tuy nhiên,cũng thể phụ nahanj những đứa trẻ thiếu vắng đi tình thương của mẹ là một thiếu sót vô cùng to lớn.Vì mẹ chính là người sưởi ấm cho chúng ta những lúc ta đi lạnh giá,soi bước như ánh trăng trong con đường tối mịt cũng là nguồn động lực vô cùng to lớn cho chúng ta tiến tới.Mẹ trong mắt mỗi người con đều là người đẹp nhất,dịu dàng nhất và là người chúng ta yêu thương cũng như tự hào nhất.Bởi vậy trong những ngày thnags còn có mẹ,hãy thật nỗ lực yêu thương và chăm sóc mẹ giống như mẹ đã từng làm đối với chúng ta.Công ơn của mẹ là thứ mà ta phải mang theo cả đời.Mẹ là người mang cho ta tương lai,mang cho ta sự sống nên có lẽ câu nói của Napoleon quả thật không sai nhưng chưa đủ.Em nghĩ nên là:Mỗi đứa con quả thật là công trình vất vả của người mẹ nhưng tương lai của mỗi đứa con lại là công trình của chính nó tạo ra.hi vọng mọi người đều có thể trân trọng người trước mắt và yêu thương mẹ của mình,đừng để những thứ phồn hoa hào nhoáng làm ta quên đi ước nguyện ban đầu mà quên đi người mà ta yêu quý nhất trên đời cũng là người yêu thương ta nhất

“Mẹ như biển cả mênh mông

Con luôn ghi nhớ công ơn của người”..