"Đứa bé muốn hái sao,cô độc là môn học bắt buộc của chúng ta không sợ chính mình nỗ lực rồi không ưu tú,ta chỉ sợ người ưu tú hơn ta còn nỗ lực hơn ta"-Lư Tư Hạo.Đó có lẽ là câu nói mà đã để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc không bao giờ quên.Thật đúng khi những điều mình muốn thật là xa vời .Giống như là môn mĩ thuật vậy .Tôi yêu thích nó ,nhưng lại không thể nào với tới nó ,thật quá xa cách.Bởi trong lớp tôi luôn là người hoàn thành tệ nhất môn đó.Tôi nghĩ, tôi phải tự nỗ lực để chạm tới nó ,nhưng lại không đủ can đảm.Đôi khi tôi lại tự ràng buộc bản thân mình rằng hãy từ bỏ nó đi.Nhưng làm sao mà tôi bỏ được với những lời nói ở bên trong cứ cuốn lấy tôi,như muốn bảo rằng:"HÃY LÀ BẢN THÂN MÌNH,".Phải dù cho nó có khó tới cỡ nào thì tôi cũng muốn được nỗ lực hết mình, để chứng tỏ rằng:"TÔI KHÔNG SỢ CHÍNH MÌNH NỖ LỰC RỒI KHÔNG ƯU TÚ,TÔI CHỈ SỢ NGƯỜI ƯU TÚ HƠN TÔI CÒN NỖ LỰC HƠN TÔI".