Ra Đi ...

Đành lòng ngoảnh mặt bước đi xa

Thôi nhé từ nay tạm vắng nhà

Lệ ướt bùi ngùi vương mắt mẹ

Nụ cười an ủi mắc lòng cha

Quê mình nghèo khổ nên đi hả ?

Đất họ phồn hoa phải đến à ?

Hội ngộ tương phùng vui chốc lát

Để rồi phiêu bạt một nơi xa ...

Vâng,có lẽ quê hương luôn là ngôi nhà chúng ta cảm thấy bình yên và an tâm nhất mỗi khi ở đó.Người em trong câu chuyện đã rất thích thú và hạnh phúc khi được ra nước ngoài du học.Ban đầu người em gái cảm thấy ở đây rất đẹp,và rất thích hợp với cô.Nhưng không! Sau khi ở đó được một thời gian người em lại thèm được trở về quên hương và thèm thêm " Một chút ánh nắng quê nhà ",....

Có rất nhiều người dân Việt Nam xa xứ, một cuộc đời trong rất nhiều cuộc đời, một số phận trong rất nhiều số phận gắn với nơi "đất khách quê người". Ai cũng muốn về quê hương, ai cũng muốn gần bố mẹ và mỗi người có một lý do khi mong muốn đó chưa thành. Ai cũng hỏi tại sao? Tại sao ư? Biết trả lời thế nào? Cũng đành nói đó là số phận thôi. Có người hiểu, có người không, có người cười, có người đố kỵ, có người coi thường và cũng có người thương cảm. Có nhiều điều muốn nói, muốn bày tỏ nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, viết như thế nào. Thôi đành mạo muội qua mấy câu thơ còm cõi của bản thân và bạn bè cùng xa xứ để giải tỏa cảm xúc không biết nói cùng ai này!

Nhưng dù sao mỗi người đều có ước mơ bay cao bay xa đến những chân trời rộng lớn. Thế nhưng, dù đi đến đâu, ta hãy luôn hướng về quê hương, giữ gìn bản sắc nguồn cội.