Bài thơ "Lời thỉnh cầu ở Nghĩa trang Đồng Lộc" của nhà thơ Vương Trọng đã khắc họa một cách cảm động hình ảnh của những thanh niên xung phong Việt Nam, đặc biệt là mười cô gái Đồng Lộc. Những dòng thơ mở ra một bức tranh bi tráng, nơi những người trẻ đã hy sinh tuổi thanh xuân, mơ ước và tình yêu cho sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc.

Hình ảnh mười cô gái thanh niên xung phong ở Ngã ba Đồng Lộc không chỉ là những người hy sinh anh dũng, mà còn là những con người trẻ trung, đầy nhiệt huyết và hoài bão. Họ đã sống và chiến đấu trong những điều kiện khắc nghiệt, với bữa ăn cuối cùng chỉ là "nắm mì luộc chia nhau", nhưng tinh thần và lòng dũng cảm của họ chưa bao giờ lay chuyển. Đó là biểu tượng của tinh thần bất khuất, lòng yêu nước và ý chí sắt đá của thanh niên Việt Nam thời chiến.

Những câu thơ như "Hai mươi bảy năm qua chúng tôi không thêm một tuổi nào" hay "Thương chúng tôi, các bạn ơi, đừng khóc / Về bón chăm cho lúa được mùa hơn" gợi lên nỗi đau thương và tiếc nuối cho những cuộc đời còn dang dở. Họ không có cơ hội được yêu, được sống trọn vẹn cuộc đời, nhưng sự hy sinh của họ không hề vô nghĩa. Chính những mất mát đó đã góp phần làm nên chiến thắng, đem lại hòa bình và độc lập cho dân tộc.

Bài thơ cũng gợi nhắc chúng ta về trách nhiệm của thế hệ hôm nay đối với những người đã ngã xuống. Hình ảnh "hãy quay về / Tìm cây non trồng lên đồi Trọ Voi cùng bao vùng đất trống" như một lời nhắc nhở về việc bảo vệ và xây dựng đất nước, để những hy sinh của thế hệ trước không trở nên vô nghĩa. Đó là trách nhiệm phải gìn giữ hòa bình, phát triển đất nước, để xứng đáng với sự hy sinh cao cả của những người đã đi trước.