Tình yêu là những thứ mà con người chúng ta chẳng ai nhìn thấy được, họ chỉ cảm nhận được qua những hành động nhỏ bé,những hành động đó được in dấu bởi những tình yêu nhỏ bé để trở thành một con đường đầy hoa như Banana Yoshimoto đã nói.Đôi khi chúng ta chỉ cần giúp một người già nào đó sang đường hay chỉ cần giúp em bạn giải bài tập thì những tình yêu thương nhỏ bé sẽ luôn in dấu ở những nơi mà chúng ta làm việc tốt vì điều nhỏ bé đó làm ở những nơi nhỏ bé thì sẽ thay đổi cả thế giới.Các bạn đã bao giờ đánh nhau hay cãi nhau với em của mình chưa mình thì có rồi đấy nhưng ngoài lúc đánh nhau thì hai chị em lúc nào cũng yêu thương ,bảo vệ và che chở cho nhau nhưng bây giờ khi đọc được những bài viết thì mình biết đó là in dấu của tình yêu thương giữa hai chị em .Con đường nở đầy hoa nghĩa là con đường không có gian khổ hay vấp ngã gì mà nó giúp chúng ta sống trong tràn ngập tình yêu và sự hạnh phúc.Tôi luôn luôn tin rằng tình yêu được trao đi dù nó có nhỏ bé hay to lớn đến như thế nào ,thì nó đều là những vị thiên thần hạnh phúc đến thăm bạn như những câu thơ cảm động, mà các nhà văn đã sáng tác ra nhằm giúp cho con người ta hiểu được tình yêu là thứ hiếm có ,không như tiền bạc là thứ mà những tên trộm luôn rình mò ,còn tình yêu thì những tên trộm chẳng thèm để ý  bởi vì họ không biết tình yêu là thứ cao cả mà tiền cũng chẳng mua được trong xã hội ấm áp không có chiến tranh này.Thế nên khi những người ngoài thế giới rộng lớn kia đều cần bạn gửi cho họ chút ít tình yêu thương vì chỉ cần chút tình thương cũng đã làm họ hạnh phúc hơn rồi.Còn đối với gia đình và những người thân xung quanh bạn ,bạn hãy luôn gửi gắm tình yêu,tình thương đến họ bởi khi họ ra đi mãi mãi thì chúng ta có cho họ nhiều như thế nào họ cũng chẳng cảm nhận hay biết được bạn đang rất thương yêu họ.Sau đây mình sẽ kể cho các bạn câu chuyện về mình và ông nội mình.Khi còn sống thì ông có rất nhiều người con người cháu nhưng do anh chị họ của mình đi xa chỉ có mình ở gần nhà ,nên đôi khi  bố lại cho mình vào chơi với ông cho vui .Cho đến khi mẹ mình sinh em thì mình đã ở với ông hoàn toàn ,ông đưa đón mình đi ,học nấu cơm cho mình.Câu chuyện mà mình nhớ nhất đó là mình lấy lưỡi dao cạo của ông cắt vào chân ,ông phải đưa mình ra sau vườn lấy lá đắp vào và tiếp theo là câu chuyện mình đòi đi gặp bố mà ông không có xe đạp nên đành đưa mình đi bộ trời thì tối om chỉ có chút sáng ở mấy nhà còn tỏ đúng lúc đó bố mình đi ngang thì vừa thương vừa mắng ông cháu mình rồi bố chở cả hai về.Hôm đó mình đang ngủ với bà ngoại thì mẹ gọi rồi sáng mai đột nhiên bà bắt taxi đưa mình về vừa về đến nhà mình ùn ùn chạy vào thì thấy mọi người khóc, mình hỏi mẹ ông đâu rồi mình chạy vào phòng thì ,cảm rúc của mình lúc đó không thể ngờ rằng người mà yêu thương mình hay mua kẹo, sống với mình năm qua giờ ông đã ra đi mình thấy anh chị họ đã ngồi đó choi game nhưng chỉ có mình khóc mình ôm ông nhưng bố kéo ra mình khóc cho đến bây giờ mình rất hối hận và tự hỏi sao lúc đó mình không ở nhà để ông được gặp mình lần cuối.Giờ mình mới hiểu đó là tình yêu to lớn ông dành cho mình.

Các ban đọc xong vote cho mình với câu chuyện trên mình đang nói thật