Mỗi chúng ta hiểu hơn những lo toan, những yêu thương, những quan tâm của bố mẹ… Ta xót xa hơn khi nhìn thấy một sợi tóc bạc trên mái đầu cha, thấy buồn lòng hơn trước một nếp nhăn trên gương mặt mẹ… Giữa những bon chen của cuộc sống nơi xứ người như đang quá chừng vội vã này, chốn dừng chân yên bình nhất chính là gia đình. 

Ai cũng từng có một quê hương nơi sinh ra, nơi vui chơi với đám bạn thân, nào thả diều, nào bắt bướm, nào bắn bi,..Quê hương như một cánh cửa thần kì giúp người người xa nhà nhìn lại tuổi thơ của chính mình . Quê hương như một cuốn nhật kí bụi bặm cất giữ trong tâm trí lưu giữ lại những kỉ niệm thời thơ ấu bên quê hương.Nhớ đến hình ảnh mẹ bận bụi đút cháo cho ăn,bà ôm vào lòng, bố cõng trên lưng,ông dạy đi xe.

       Tác giả nói câu:"Em thèm một chút nắng ấm quê nhà,muốn được đi giũa phố bụi bặm,ồn ào nhớ đến chợ xôn xao,lầy lội,...Biết bao lần trên phố,em đuổi theo một người Châu Á để hỏi xem có phải người Việt không."Câu trên nói lên nỗi nhớ quê hương thân yêu sâu đậm của tác giả.Nhớ chợ xô xao ồn ào,...Muốn gặp lai những người cùng quê nhà ,tổ quốc yêu dấu Việt Nam.Vào mùa đông lạnh lẽo ở các nước Châu Á tác giả lại muốn hưởng thụ một chút nắng ấm ban mai của quê nhà.Thứ mà tác giả cần không phải là một chuyến đi du học tuyệt vời,cũng không phải là một chuyến du lịch tới những vùng đất mới.Mà đó chính là được đoàn tụ bên gia đình và bạn bè bên quê hương của tác giả.

Nhưng khi chúng ta đi du học sang nước bạn,thì những người nước bạn sẽ sang nước mình.Họ cũng sẽ nhớ quê nhà giống như tác giả.Quê hương vẫn luôn là thứ quan trọng nhất đối với mọi người vì nơi đó là nơi chứa đựng đầy ắp những nỗi vui buồn của chúng ta.Quê hương đúng là trùm khế ngọt, là đường đi học của chúng ta,là tất cả mọi thứ trên đời.

Cuộc sống nhộn nhịp đã đưa đẩy hàng triệu triệu người trên thế giới gắng sức để học. Họ học để có một cuộc sống đầy đủ. Họ học để được đi sang nước ngoài. Mỗi lần xa quê, ai cũng bồi hồi, xao xuyến; ai cũng muốn được nhìn thấy quê hương một lần nữa trước khi cất bước sang nơi đất khách quê người. Một thời gian đầu ở chốn quê người, người ta thấy rất thích thú. Nhưng sự thích thú đó dần bị lấn át bởi nỗi nhớ quê luôn day dứt trong tâm trí người xa xứ. Biết bao lần tôi gặp những người nước ngoài, có người đã ở Việt Nam mấy chục năm trời. Có ai biết rằng, nỗi nhớ quê, nỗi nhớ nơi chôn rau cắt rốn vẫn theo đuổi người xa xứ, họ vẫn nung nấu ý định về thăm quê nhà… 

Câu chuyện xa xứ đã khiến tôi day dứt hơn bao giờ hết. Tôi vẫn đang ở nơi quê cha đất tổ của mình đây, nhưng chẳng hiểu sao tôi thấy như mình là một người xa xứ. Trong đầu những người xa xứ luôn âm vang hai chữ " quê hương". Quê hương là nơi ta sinh ra, là nơi chôn rau cắt rốn của ta, đã gắn bó với ta suốt tuổi thơ. Vậy nên, ở nước ngoài, cho dù cuộc sống rất tiện nghi, ta vẫn thèm khát những thứ giản dị nhất của quê hương. 

                                                                           ✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿