Phạm Kim Ngân

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Phạm Kim Ngân
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Chiếc đồng hồ báo thức của em là món quà mà bố mua cho khi đi công tác về. Nhờ em giư gìn cẩn thận mà đã gần một năm rồi, nhưng chiếc đồng hồ vẫn đẹp như mới.

Khác với các chiếc đồng hồ báo thức thường thấy, chiếc đồng hồ của em có hình hộp chữ nhật nằm ngang khá đặc biệt. Nó được làm từ một khối nhựa cứng rất cứng cáp và chắc chắn. Bên ngoài toàn bộ đồng hồ được bao phủ bởi màu đen bóng loáng. Nếu chưa khởi động thì đúng là nó chỉ giống như một khúc gỗ mà thôi. Nhưng sau khi bấm nút nguồn ở bên hông, đồng hồ bắt đầu hoạt động, thì một màn hình cảm ứng ở mặt trước đồng hồ mới hiện ra. Nó có nền màu đen tiệp vào màu đồng hồ, nên rất khó phân biệt. Chỉ có các con số chỉ giờ, phút, giây và ngày tháng là rõ nét. Ở góc bên phải, có một ô vuông nhỏ, khi bấm vào đó, sẽ hiện ra cửa sổ nhỏ cho em chọn giờ đặt báo thức. Bởi vì tất cả đều được thao tác trên màn hình cảm ứng đó, nên đồng hồ không có nút bấm nào trên thân, hoàn toàn trơn bóng. Ngay cả vị trí để cắm cáp sạc cũng được che bởi cái nắp đen nhám cạnh nút nguồn. Nhờ vậy mà trông chiếc đồng hồ rất sang trọng. Khi chuông báo thức vang lên, toàn bộ đường viền quanh màn hình cảm ứng sẽ nhấp nháy chuỗi đèn led nhiều màu và vang lên âm thanh tít tít tít kéo dài liên tiếp đến khi em bấm tắt mới thôi. Suốt quá trình đó, đồng hồ không ngừng kêu một giây nào, vì thế nên em buộc phải ra khỏi giường để tắt nó ngay. Cũng nhờ vậy mà em không bị ngủ quên lần nào từ khi có đồng hồ báo thức.

Em rất yêu quý chiếc đồng hồ báo thức của mình. Không chỉ vì đó là món quà do bố tặng, mà còn bởi nó rất đẹp, hiện đại và tiện dụng nữa.

Mỗi lần về quê ngoại chơi, em đều rất thích được theo bà ra bờ sông ở cuối làng chơi. Với em, đó là khung cảnh đẹp nhất ở quê hương mình.

Con sông dài lắm, em không rõ nó chảy từ đâu và sẽ đi qua những miền đất nào nữa. Đứng ở bờ sông, nơi có bãi đất trống bà con tu sửa để tiện chờ thuyền, ghe ghé lại, em chỉ nhìn thấy hai đầu sông xa tít tắp không có điểm cuối. Nước sông hơi đùng đục, không phải là bẩn đâu, mà là do chở đầy phù sa đó. Nhờ vậy, cây cối, vườn rau hai bên bờ sông lúc nào cũng tươi xanh mướt mắt. Trên mặt sông, lúc nào cũng có những chùm lục bình trôi dạt, mỗi lần em về đều có thể nhìn thấy từng tảng xanh xanh với các đóa hoa tim tím xinh không tả xiết. Thích nhất, là hình ảnh những chiếc thuyền, ghe chở hàng hóa qua lại tấp nập. Họ như những gánh chợ di động, ai gọi là tấp vào bán hàng. Rồi cả những người chài lưới, đi bắt cua, bắt ốc ở ven bờ, rồi ra lòng sông bắt cá. Dòng sông như một người mẹ dịu hiền, bao dung cho người dân quê em vậy.

Chiều chiều gió mát, người dân trong làng thường ra bờ sông mua đồ trên các thuyền ghe. Con nít thì chơi trò tắm sông, thi nhau nhảy rồi bơi lội. Tiếng cười, tiếng nói huyên náo cả một vùng sông. Chính nét đẹp bình dị của cuộc sống đời thường ấy, đã khiến em mê mẩn vẻ đẹp của con sông quê hương mình.