Tôi tên là Join.Tôi sống với mẹ và anh trai ở Florida thuộc nước Mĩ.Từ lâu tôi đã luôn thắc mắc:"Bố mình hiện tại đang ở đâu nhỉ?".Năm tôi 3 tuổi, bố tôi đi công tác một chuyến để gặp đối tác,mẹ tôi nói thế.Từ đó đến nay,bố tôi mất dạng.Cả nhà đều không ai biết tình hình của bố tôi.

1 năm sau, tôi bước vào kì thi cuối lớp 6.Sau khi thi xong và nhận được điểm thi, nhà tôi tổ chức ăn mừng.Hôm đó, mẹ tôi về sớm và mua rất nhiều đồ ăn ngon và nước ngọt.Thật trùng hợp là hôm đó cũng chính là sinh nhật của tôi.Anh trai tôi sau khi từ trường học nghề về, anh ra cửa hàng mua quà cho tôi.Buổi tối hôm đó là một ngày đáng nhớ, không chỉ với tôi mà cả gia đình tôi.Tầm khoảng 19 giờ 30 phút, sau bữa cơm tối, mẹ tôi đặt các đĩa bánh kẹo, hoa quả và chiếc bánh gato ra tấm chiếu cũ.Anh tôi đỡ ông bà dậy.Cô và chú tôi cũng sang chúc mừng tôi.Đúng 20 giờ, cả nhà tôi hoà vào buổi tiệc.Từng thành viên trong gia đình lần lượt tặng cho tôi những món quà xinh xắn.Bà tôi tuy yếu vẫn cố làm một chiếc vòng hạt ngọc để tặng cho tôi.Tôi nói:

-Con cảm ơn cả nhà ạ!

Nhân lúc đó, tôi hỏi mẹ:

-Mẹ ơi, bao giờ bố về ạ?Con nhớ bố quá!

Mẹ tôi chỉ im lặng và xin phép cả nhà lên tầng 2 một chút.Tôi đi theo mẹ.Mẹ tôi vào nhà vệ sinh, lấy khăn lau mắt.Tôi có để ý tiếng khóc nhỏ của mẹ.

Lúc anh tôi và tôi đang chơi cờ thì có một "sự kiện" bất ngờ xuất hiện khiến cả nhà tôi vỡ oà.Ngoài cửa có tiếng chuông, tôi chạy ra mở cửa.Và đó chính là bố tôi, người đã đi công tác suốt 9 năm liền mất dạng.Nước mắt tôi chảy ra, tôi lao đến ôm chầm lấy bố.Đúng lúc đó mẹ tôi xuống nhà, thấy cảnh đó,mẹ tôi cũng không thể ngừng dòng lệ.Mẹ tôi cũng đi đến đó và đưa bố vào nhà.Cả nhà cũng bất ngờ không kém.Bố ngồi xuống chiếu, đưa cho tôi một món quà và nói:

-Hôm nay là sinh nhật con, bố tặng con món quà này, chúc con học giỏi nhé!

Tôi khẽ gật đầu.Lúc tôi tiếp tục chơi cờ với anh, tôi có nghe được câu chuyện của bố mẹ.Mẹ tôi hỏi bố:

-Anh vẫn bình an trở về ư?Em tưởng anh đã...

Không để mẹ tôi nói hết câu, bố tôi nói:

-Anh đi chiến đấu với quân giặc, bị chúng nó bắt giam và bị tra tấn.Lúc quân giặc bị quét sạch khỏi đất nước,anh được giải thoát và đã định về.Nhưng nhân dân ở đó giữ anh ở lại để chăm sóc và giúp anh hồi phục.Vì anh bị thương nên anh đã chấp nhận ở lại đó,em ạ!

Nghe xong câu chuyện đó, nước mắt tôi lại chảy một lần nữa.Tôi đi đến chỗ bố mẹ và hỏi mẹ:

-Chuyện đó là sao hả mẹ?Tại sao mẹ lại giấu con?Sao mẹ lại nói dối con?

Mẹ tôi im lặng một hồi, rồi mẹ tôi kể:

-Con ơi, lúc con 3 tuổi.Bố con bị bắt đi làm lính chiến đấu.Nhận được tin bố không xuất hiện trong hàng ngũ.Mẹ đã tưởng bố mất rồi.Lí do mẹ giấu con là vì mẹ không muốn con phải đau buồn, con ạ.Mẹ chỉ muốn con hạnh phúc thôi.Nghe xong chuyện đó, tôi ồm chầm lấy bố mẹ.Nước mắt lưng tròng.