Suy nghĩ của anh (chị) về câu nói sau:

-----------------------------

     CHÚC MỪNG CÁC BẠN DƯỚI ĐÂY ĐÃ ĐẠT GIẢI VĂN VUI HÀNG TUẦN - BÀI VĂN SỐ 92:

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHẤT: Lisa

     Donald Trump đã tứng nói: "Sống phải có đam mê, tôi chưa thấy ai thành công mà không có đam mê cả".  Một câu nói rất dứt khoát và tự tin của một vị tổng thống nước Mỹ. Và tôi, cũng đồng tình với câu nói trên.

     Đam mê, hiểu đơn giản chính là yêu thích công việc đó, làm việc không biết chán và không làm chỉ vì mục đích khác mang lại lợi ích cá nhân. Khi đã đam mê công việc nào đó, con người ta sẽ nhận được cái hạnh phúc mà công việc đem lại. Nếu bạn làm một công việc với lòng yêu thích thực sự, không nghĩ đến lợi ích - lúc đó, bạn đã tìm được đam mê.

     Chúng ta là con người; mà đã là con người, thì phải có giá trị. Muốn có giá trị thì phải lao động, phải cống hiến. Và giá trị của một người là khởi đầu cho sự thành công của họ. Ai cũng nên biết rằng, công việc chiếm hầu hết thời gian và tâm trí của chúng ta. Muốn những thời gian đó có ích thì công việc ta làm phải giúp ta cảm thấy vui vẻ. Và muốn hạnh phúc với công việc mình làm, đam mê là yếu tố đầu tiên; bởi vì nó là động lực để ta phát triển. Vì vậy, muốn có công việc thực sự tốt; muốn làm việc thực sự hữu ích thì phải xuất phát từ đam mê của chính ta.

     Trong công việc, lên càng cao; áp lực sẽ càng lớn. Nếu không có đam mê thì làm sao chúng ta chịu được áp lực của công việc, của cuộc sống? Nếu không có đam mê, chúng ta sẽ lấy đâu ra động lực để cố gắng, để theo đuổi? Nếu không có đam mê, ta có gì để yêu, để thích, để đồng hành. Và nếu không có đam mê, thời gian chúng ta bỏ ra cho công việc có ý nghĩa gì?

     Donald Trump 70 tuổi mới lên làm tổng thống. Mặc dù bị nhiều người phản đối, song, ông vẫn luôn tỏ ra rất nhiệt huyết và quyết tâm. Con trai của ông chia sẻ rằng, từ sau khi lên làm tổng thống; số tiền của ông dã suy giảm từ 4,5 tỷ USD còn khoảng 3,1 tỷ USD. Thực ra, với nhiều người Mỹ, bao gồm Donald Trump; việc đưa người Mỹ phát triển lên, quan trọng hơn bao giờ hết. Vậy, mới có một nước Mỹ phát triển rất hùng mạnh như ngày nay để ta noi theo. Thử hỏi, nếu không có đam mê, nhiệt huyết với đất nước và con người Mỹ; Donald Trump hi sinh tài sản nhiều như vậy để được gì?   

      Ai trong chúng ta chắc cũng không còn lạ lẫm gì với Bill Gates, người sáng lập ra đế chế Microsoft hùng mạnh, giữ vị trí giàu nhất thế giới suốt 19 năm (1995-2014). Từ nhỏ, Gates được biết đến là một cậu bé thông minh với lòng hiếu kì và ham thích đọc sách. Khi lớn lên, Gates bỏ học tại Harvard để mở công ty - xây dựng sự nghiệp của riêng mình. Giai đoạn này đối với cậu thực sự không dễ dàng. Bao nhiêu ngày thức trắng đến 4h sáng, bao nhiêu ngày vò đầu bứt tai với đống công việc, bao nhiêu ngày chỉ ăn pizza và uống coca cho qua bữa. Mọi người, ai cũng đều thấy được ánh hào quang của ông, những có ai biết, sau ánh hào quang kia; ông đã phải đối mặt với những gì? Với trình độ của Gates, ông cũng có thể rất an nhiên trở thành một luật sư hay nhà Toán học, khoa học . Nhưng sao ông lại chọn con đường khó đi như vậy, gian nan như vậy?

     Nếu không có đam mê, tại sao Donald Trump có thể đủ dũng khí, đủ vững vàng lên ngôi tổng thống dù bị mọi người phản đối, bị giới chính trị mỉa mai, bị hao mòn đi khối tài sản ông dành hầu hết thời gian để gây dựng? Nếu không có một Bill Gates yêu công nghệ và kinh doanh, sẽ chẳng có Microsoft như ngày nay để chúng ta sử dụng. Qua đây ta thấy được; đam mê chưa chắc đã thành công nhưng chúng ta sẽ không thể thành công nếu thiếu đam mê.

     Các bạn đừng nên nghĩ thành công là có nhiều tiền. Nên nhớ, cậu bé 19 tuổi Bill Gates lúc bỏ học chắc cũng không đoán được rằng hơn 20 năm sau, Gates sẽ nắm giữ vị trí giàu nhất nước Mỹ. Tất cả những vật chất đó, chính là phần thưởng bạn có được vì những nỗ lực với công việc mình đam mê. Vì vậy, hãy cứ mạnh dạn làm công việc bạn yêu thích. Theo đuổi đam mê - thành công sẽ theo đuổi bạn.

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHÌ: Phạm Thị Thùy Linh

     Trong cuộc sống, có rất nhiều người muốn theo đuổi đam mê cho riêng mình. Thế nhưng, ba mẹ có những suy nghĩ riêng, và bắt đứa con phải đi theo hướng đi mà mình đã chọn. Nhưng họ đâu biết rằng chính vì sợi dây ép buộc đó, những người con của họ lại không muốn đi theo con đường mà họ đã không có ý định bước chân lên. Những con người trẻ tuổi và đầy nhiệt huyết luôn là những con người thích tìm tòi và đầy sáng tạo. Vậy mà, những bậc làm cha mẹ lại dập tắt những đam mê, những ước mơ cao đẹp của họ. Kết quả, những đứa con của họ không những không thành công mà đôi khi còn xa ngã vào bẫy giăng của tệ nạn xã hội... Tại sao thế ? Có lẽ bởi họ không có đam mê vào con đường mà họ nghĩ không dành cho mình...

     Ba tôi kể lại, ba đã từng chứng kiến một cô gái tuổi 20, đỗ thủ khoa khi thi vào Đại học quốc gia. Cô gái ấy giỏi nhiều môn, nhưng cô lại thực sự có niềm đam mê lớn lao về môn văn và nuôi nấng hoài bão để được trở thành một nhà báo. Nhưng ba mẹ cô bắt cô theo ngành y, phần vì kiếm được nhiều tiền, phần vì chính ba mẹ cô ấy cũng là bác sĩ. Vì uất ức, giận hờn, đau buồn, cô bỏ mặc tất cả lại phía sau, lặng lẽ cầm trên tay lọ thuốc ngủ và chìm vào giấc chiêm bao dưới sự đau sót của nhiều người.... Có lẽ giờ họ mới hiểu, đam mê của họ nhưng chưa chắc là đam mê của cô gái.

     Nhưng đó là một khía cạnh thôi, và bây giờ chúng ta hãy đi vào chủ đề chính. Câu nói "Sống là phải có đam mê, tôi chưa thấy ai thành công mà không có đam mê cả" ... đã để lại cho chúng ta rất nhiều suy nghĩ... Quả thật, mỗi người sinh ra và lớn lên cần có một ước mơ... Ước mơ không phải thứ cao sang, cũng chẳng phải điều gì xa xôi lắm, chúng ta chỉ cần hiểu đó là vạch đích mà con người tự vạch ra cho riêng mình. Những khó khăn vất vả, cần có sức mạnh để vượt qua. Có phải sức mạnh là thể lực không ? À, bạn hiểu nhầm rồi, ý của tôi đó là sức mạnh về tinh thần... Nó có thể hiểu là lòng đam mê đấy.

     Chẳng hạn như để đến với thành công phía trước kia, bạn phải trải qua một con đường dài thật dài (con đường thành công thì chẳng bao giờ ngắn cả). Và đặc biệt hơn, con đường đó không trát bê tông hay đổ nhựa phẳng lì như ta hay đi (vì như thế thì giản đơn quá, thành công còn có nghĩa lí gì) mà chứa rất nhiều gai nhọn. Mỗi bước chân bạn có thể bị rướm máu, nó khiến bạn đau đớn. Nếu như chính mình cảm thấy cái đích không quan trọng đối với mình, thì mình sẽ buông bỏ ngay, tôi sẽ làm  vậy và bạn cũng vậy, phải không? Nhưng điều gì khiến chúng ta can đảm để vượt qua hết mớ gai nhọn này? Đó là vì chúng ta luôn khao khát đến được đích của sự thành công... Đó là vì chúng ta luôn theo đuổi đến cùng... Và là vì chúng ta không bao giờ bỏ cuộc trước con đường trái tim mình mách bảo...

     Vậy là rõ rồi, chúng ta luôn có những đam mê. Hãy bước lên con đường mà chúng ta đã chọn, và tôi tin chúng ta sẽ gặp những bông hoa nở rộ trên con đường ấy. Đam mê là một trạng thái của con người, tưởng rằng giản đơn, nhưng nó chính là chìa khóa của mọi thành công đó. Không một ai có thể thành công khi chúng ta làm việc một cách bắt ép, mà chỉ thành công khi chính chúng ta có niềm đam mê đến công việc mà ta đang làm. Vì thế, hãy theo đuổi đam mê và những điều mình thích, xin đừng ngần ngại!

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI BA: Dương

     Thế gian có biết bao thứ hành trang buộc ta phải mang theo để chiến thắng cái gian truân. Để rồi viết nên câu chuyện của riêng mình. Thầy Nguyễn Ngọc Ký thì dùng đôi chân. Bằng cách khác, cô Nguyễn Ngọc Tư tận dụng ngay chính nội tâm mộc mạc của mình để viết ra những tác phẩm chân thực. Vậy đâu là hành trang quyết định nên thành công của họ? Là đam mê và nghị lực! Vâng, chỉ hai từ nhưng ý nghĩa vô cùng lớn lao, khiến ngài Tổng thống Donald Trump phải thốt lên: "Sống phải có đam mê. Tôi chưa từng thấy ai thành công mà không có đam mê cả". Rất đúng, đúng với mọi thời đại. Dù có công nghệ hiện đại cỡ nào đi chăng nữa, thì cũng không bằng đam mê do chính chúng ta tạo nên. Bởi lẽ không một thành công dễ dàng nào mà bền lâu cả!

     Thế đam mê là gì mà tôi lại đề cao nó đến vậy? Đam mê, một tính từ chỉ sự say mê, cuồng nhiệt một sự vật, hiện tượng, con người nào đó. Ở đây ta muốn nói đến đam mê trong công việc, tức làm việc phải có tâm, hoàn thành một cách tốt nhất có thể. Đơn giản chỉ vậy thôi nhưng mấy ai hiểu được ý nghĩa thực sự của nó. Đam mê không phải là nói suông, cũng không phải thích là làm, mà đó là cả một quá trình rèn luyện bền bỉ với tinh thần trách nhiệm cao. Vì vậy mà mỗi người phải có đam mê nếu muốn thành công.

     Một người có đam mê là người luôn sống lạc quan, yêu đời vì có mục tiêu phấn đấu. Nhưng chớ hiểu lầm rằng đam mê là ước mơ, hoài bão. Ước mơ, hoài bão chỉ là cái đích mà ta ao ước có được, còn đam mê là cách thức mà ta thực hiện nó. Qua đó ta thấy rằng, đam mê cho con người một cơ hội, và rất nhiều cơ hội nếu ta biết phát huy hết những đam mê tồn tại trong bản thân. Đam mê là không giới hạn. Nếu bạn cho rằng đó là sai thì chính là do bạn chưa xem "Siêu trí tuệ" đấy thôi. Tôi đã xem nhiều tập của phiên bản Việt Nam. Thật sự rất tự hào, những cô cậu còn rất trẻ, và có những đam mê khác nhau. Người này thì đam mê chinh phục những con số, và dần dần rút ngắn thời gian thực hiện các phép tính từ đơn giản đến phức tạp, thành công của cậu là kết nối những con số lại với nhau bằng một kết quả chính xác. Người kia thì đam mê với những khối rubik rối mắt, trong nháy mắt, các màu sắc đã được sắp xếp theo trật tự trên đôi bàn tay khéo léo đến khó tin. Như một phép màu nhiệm! Nhưng đó là sự thật, đam mê là động lực biến những điều không thể thành có thể mà! Không cần biết bạn là ai, sinh ra trong thời đại nào, thì thành công không bao giờ đến với bạn, mà đến với niềm đam mê, nhiệt huyết của bạn đấy!

     Bạn có thể thay đổi xã hội theo hướng tích cực hơn, nhưng không bao giờ xóa hết những mặt trái của nó. Bên cạnh những người luôn sống với đam mê thì còn có những kẻ buông bỏ mọi thứ với cuộc sống, sống chỉ vì không đủ dũng khí đối mặt với cái chết, hay là vì không muốn một ai đó mà họ yêu thương phải khóc. Ngày qua ngày, họ chìm đắm trong u mê, không có một ý chí nào kéo họ dậy, rồi thanh xuân sẽ qua một cách vô nghĩa, tuổi già bất chợt lại đến trên mái đầu muối tiêu, rồi khi đó họ mới chợt nhận ra và tự vấn, suốt ngần ấy thời gian mình đã làm được những gì? Chuyện này cũng xảy ra tương tự với những ai bị cuốn vào cuộc vui xa hoa của cuộc sống. Họ mải miết với ham muốn nhất thời của bản thân mà quên đi đôi chân mình cần phải đi tiếp trên con đường hoài bão mà mình đã vạch ra trước kia. Dần dần bao ước mơ bay bỏng sẽ bay ra khỏi cuộc sống mà họ đã bỏ lỡ hết cơ hội này đến cơ hội nọ. Thức tỉnh đi, chưa bao giờ là muộn cả! Đừng để đam mê lại phía sau mà tiếp tục dấn thân vào ngõ cụt! 

     Nhưng mà bạn ơi, đam mê cũng chưa gọi là đủ khi thiếu đi kiên trì. Kiên trì và đam mê là đôi bạn thân, rất thân, cùng tiến, cùng lùi. Khi bạn có đam mê mà không kiên trì, thì đam mê vẫn chỉ là sở thích sở huữ trong tâm trí của bạn chứ không trở thành hiện thực như bạn đã từng nghĩ. Còn khi bạn có kiên trì mà không đam mê thì ?

     Còn khi bạn có kiên trì mà không đam mê thì đó chính là đang biến bạn thành một con robot, làm việc như một cái máy, không tìm được niềm hạnh phúc, niềm vui trong công việc đó, như thể ai đó đã ép buộc bạn và bạn phải ép buộc bản thân. Như vậy chẳng khác nào tự nhốt mình vào lồng trong thời gian dài! Cuộc sống luôn thích làm khó con người ta, nhất là những người có đam mê, khi đó kiên trì của ta sẽ từng ngày, từng ngày bào mòn rào cản ấy. Đó là lý do đam mê và kiên trì luôn tồn tại song hành trong một con người thành công!

     Và còn nhiều yếu tố quyết định nên thành công của bạn. Nhưng trước hết, bạn phải đam mê! Vạch ra cho mình một lý tưởng sống tốt đẹp, đi theo con đường mình đã chọn bằng cả trái tim. Đó là cuộc sống của mình, hãy luôn tin rằng điều mình mong muốn có được luôn chờ ở phía trước! Đam mê, đam mê nữa, đam mê mãi!