LỜI MUỐN NÓI...

Hãy viết một bức thư gửi cho một người phụ nữ quan trọng bên cạnh em để thể hiện tình cảm của mình với người ấy.

Để OLM chia sẻ cùng mình, các bạn viết vào ô Gửi Ý kiến phía dưới (chú ý không copy trên mạng). Những lời thật lòng nhất sẽ nhận được giải thưởng từ Online Math (Giải nhất 200 000 đồng, giải nhì 100 000 đồng, giải ba 50 000 đồng). Giải thưởng sẽ được công bố vào Thứ Sáu ngày 13/03/2020. Câu đố tiếp theo sẽ lên mạng vào Thứ Sáu ngày 13/03/2020.

CHÚC MỪNG CÁC BẠN DƯỚI ĐÂY ĐÃ ĐẠT GIẢI VĂN VUI HÀNG TUẦN - BÀI VĂN SỐ 105:

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHẤT: princess cute

Gửi mẹ kính yêu của con!!

Mẹ à, đã ba năm không gặp mẹ rồi, mẹ có nhớ con không?. Con nhớ mẹ lắm !! Khi nghe tin mẹ ở Hà Nội từ cậu, con lập tức viết thư cho mẹ ngay. Đây là bức thư đầu tiên con viết cho mẹ, bức thư này con dành cả cảm xúc và tình thương của con dành cho mẹ. Mẹ à, đừng lo lắng cho con, con ở đây rất bình yên.

Từ khi ba mẹ ly hôn, đêm nào con cũng ngồi khóc, khóc mãi không thôi, đôi mắt của mẹ, khuôn mặt  của mẹ cứ hiện mãi trong kí ức con. Con nhớ, nhớ những ngày mẹ đi làm về mưa to, ướt cả chiếc áo khoác của mẹ, ấy thế mà con lại chẳng quan tâm gì đến mẹ. Bây giờ con thực sự ân hận, mẹ ạ. Con cũng có những lần vô lễ với mẹ, thế mà mẹ không hề mắng con, chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo, nghĩ lại những khoảnh khắc đó, con càng thêm buồn. Mẹ đã bỏ đi, bỏ con ở nơi đây không có mẹ, không có người ở bên chia sẻ và chăm sóc, con buồn lắm, khóc cũng chẳng làm con vui hơn được.

Mẹ à, con vẫn còn nhớ ngày mẹ rời bỏ nơi này. Hôm đó mưa rất to, từng hạt mưa thi nhau rơi xuống. Con thất vọng, vội đuổi theo chiếc xe hơi màu đen nhưng nó cứ đi xa, xa dần rồi khuất trong cơn mưa. Con ngã xuống đường, những dòng nước mắt mặn chát rơi xuống hòa vào cơn mưa ướt lạnh. Mẹ à, mẹ bỏ con thật sao? Con khóc mãi đến tối trời vẫn còn mưa, chẳng lẽ trời cũng khóc cùng con sao?. Con buồn bã, con mệt mỏi, con biết dựa vào ai đây?

Những lúc ba mẹ cãi nhau, con vẫn nhớ, con buồn ngủ nhưng vẫn ngủ không được, từng giọt nước mắt rơi xuống ướt cả chiếc gối nhỏ. Khi nghe ba mẹ nói ly hôn, con vội chạy cầu xin mẹ đừng rời đi, đừng bỏ con ở lại đây. Con thật ích kỷ phải không hả mẹ?. Bởi vậy, con đành bất lực nhìn mẹ rời đi... nhưng trong lòng con vẫn hi vọng mẹ sẽ quay trở lại, cùng con và ba sống hạnh phúc. Thế nhưng ba năm nay con vẫn không có tin tức gì của mẹ cả. Hi vọng của con cũng dần dần tan biến theo thời gian, cậu đã giúp con thắp sáng lại hi vọng của mình. Mẹ à, con xin mẹ, con cầu xin mẹ hãy trở về bên cạnh con để cho con có được cảm giác ấm áp bên mẹ lần nữa, ba năm là quá đủ với con rồi. 

Cảm ơn mẹ đã sinh thành và nuôi dưỡng con. Có một câu con muốn nói với mẹ là "Con yêu mẹ nhiều lắm", mẹ ơi con là người rất may mắn vì con còn mẹ, mẹ mãi mãi là người phụ nữ con yêu quý nhất.  Hôm nay là ngày 8/3, con chúc mẹ thật vui vẻ, hạnh phúc nhé. Mong mẹ sau khi nhận được bức thư này, mẹ hãy trở về bên cạnh con và hãy cho con đền đáp tình yêu của mẹ. Hứa với con là mẹ phải luôn mỉm cười và sống lâu với con nhé!!

                                                                                                                      Con gái của mẹ

                                                                                                                    Trần Thanh Vy Thảo

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI NHÌ:  Phạm Thị Thùy Linh

Hà Nội, Ngày 10 tháng 3 năm 2020

Cô giáo kính yêu ! 

Có lẽ , thời gian chẳng đợi một ai cô nhỉ, nó cứ lẳng lặng trôi như dòng suối, sao em cứ thấy nỗi buồn vương vấn đâu đây ? 4 năm học qua không ngắn cũng chẳng dài , những điều gì ở lại trong trái tim em mà em nhớ mãi ? Cô đã từng dạy, khi cảm thấy buồn hãy nhớ tới những kỉ niệm vui, để thả hồn vào đó, để lãng quên đi thực tại, để nuôi nấng những ước mơ cho tương lai. Cám ơn cô, trong thời học sinh của em, thật biết bao những kỉ niệm ngọt ngào, những kí ức đẹp như vườn sao, những khoảnh khắc làm sao em quên được. Và cô biết không, cô luôn là nhân vật chính trong những kí ức đẹp ấy. Cô xuất hiện lặng lẽ trong cuộc đời em cứ như một giấc mơ, một giấc mơ không có nỗi đau , chỉ có những nụ cười trong niềm vui sướng lạ lùng. Đã có lúc em đi trên con đường học tập, tưởng chừng như vấp ngã, như muốn gục xuống, như thấy bàn chân dớm máu. Nhưng cô không bao giờ để trên khuôn mặt em có giọt nước mắt, nếu có vấp ngã, cô sẽ là người động viên em đứng lên, cô dùng tình thương bằng tâm hồn cao đẹp và thanh dịu để xoa dịu những đau thương trong cuộc đời. Những kỉ niệm bên cô, em chẳng dám thả trôi lên bầu trời, chỉ sợ, đám mây sẽ cuốn trôi, chỉ để lại trong lòng con người sự bồi hồi tiếc nuối. Vì thế mà em đã cất chúng trong cuốn nhật kí, khóa lại trong ngăn tủ, chỉ sợ con mèo sẽ cắp đi.

 Cô giáo yêu thương của em, cô còn nhớ không cô nhỉ ? Ngày ấy là một ngày nắng hạ, một ngày mà em ghi nhớ mãi trong đời. Sáng ấy trời trong xanh và hiền dịu lắm, và em rất háo hức để đi học nhà cô. Nhưng đang đi nửa đường thì trời mưa, em sợ sắp muộn học, liền đạp thật nhanh tới nhà cô. Nhà cô xa, trời thì mưa to, quần áo em ướt cả. Em vội vã đến nơi nhưng chẳng thấy các bạn đâu. Cô bảo, trời mưa, thôi cho các em nghỉ. Nhưng cô thấy trời mưa quá, cô gọi em vào nhà, lấy quần áo của cô cho em mặc. Hai cô trò còn nói chuyện mãi, cô kể cho em nghe về chuyện về Tắt Đèn. Cô kể Chị Dậu vì không có tiền sưu phải bán cái Tí, bán cả đàn chó con. Ôi những câu chuyện ấy, những câu chuyện đầu tiên em được nghe, có lẽ cả đời em cũng chẳng thể nào quên. Những giây phút tuy nhỏ bé thôi, nhưng em trân trọng, nâng niu và gìn giữ trong thâm tâm tới tận bây giờ ...

Em có quá nhiều kỉ niệm, có quá kỉ niệm với cô, quá nhiều để kể ra, quá nhiều để bày tỏ. Đó là hôm cô xoa đầu khen em khi em thi được thành tích tốt, đó là lúc cô ôm em cả buổi vì em buồn, đó là khi cô trò tâm sự lúc cuối buổi học. Cô có để ý không nhưng mỗi lần nhìn cô, em nhìn bằng đôi mắt long lanh, như muốn nhìn cô bằng cả tâm hồn, như mang tất cả tình thương chỉ để bộc lộ qua đôi mắt.

Em viết lá thư này bằng tình thương trìu mến nhưng lại mang nặng một nỗi buồn da diết. Cô có hiểu cho em không ? Năm nay là năm học cuối cùng mà em còn là học trò của cô, cô ạ. Cô vẫn an ủi " dù em có lớn khôn em vẫn mãi là học trò nhỏ của cô" nhưng em vẫn cảm thấy hụt hẫng đến vô bờ. Rồi mai đây, em sẽ chẳng thể ngồi vào bàn học, lắng nghe cô giảng bài, chẳng còn nghe cô trách mắng hay an ủi, chẳng còn được nhìn cô , chẳng được nghe cô tâm sự...

Cô ơi , dù mai này sao đi nữa, thì cô vẫn mãi là đóa hoa đẹp nhất trong cuộc đời em, nhất định ! Xin được giấu tên cô, vì em muốn để tình yêu này của em chỉ mãi dành riêng cô thôi, em giấu trong tâm hồn này, sẽ chẳng ai biết được...

                                                                                                        Vài dòng yêu thương gửi tặng cô...

DƯỚI ĐÂY LÀ BÀI VĂN ĐẠT GIẢI BA: Bae joo-hyeon

Ninh Bình, ngày 6-3-2020

Bà cố của con!

Hai ngày nữa là đến ngày mùng 8/3 rồi, cố có nhớ không? Không biết lúc ấy cố có về nghe con kể chuyện không cố nhỉ? Không biết khi ấy cố có về vuốt ve tóc con như hồi bé, nhận mấy gói kẹo, hộp sữa con biếu cho cố không nhỉ? Con không biết nữa. Nhưng cố à, sâu trong tâm khảm,con biết cố sẽ về với con, để đón ngày mà cố thấy hạnh phúc nhất.

Chắc có lẽ cố không biết, con thấy may mắn đến thế nào khi được nhìn thấy cố ngoài đời chứ không phải trong bức ảnh được treo trên tường. Con luôn tự nhủ với bản thân con là một đứa trẻ may mắn, hạnh phúc nhất trên đời khi con được nhận sự yêu thương, quan tâm và ân huệ của cả bố mẹ, ông bà và cả cố nữa. Không biết ngày xưa con trông thế nào nhưng chắc chắn là đã cười rất tươi khi nghe tên mà cố đặt cho con và con đoán chắc khi ấy cố cũng cười.

Cố chắc không biết, khi được cố nắm tay dắt đi chơi, con thấy cố thật quá vĩ đại.Dù việc nắm tay rất nhỏ,ai cũng có thể, thậm chí còn không bằng việc ngồi trên vai bố nhưng không hiểu sao khi ấy con cảm thấy ấm áp đến lạ. Có phải vì bàn tay cố siết chăt lấy bàn tay nhỏ xíu của con sợ con ngã, có phải vì nụ cười móm mém vì không còn răng của cố nhìn con khi chìa tay cho con nắm... Con không biết nữa cố à, nhưng đấy là lúc con thấy mình thật sự hạnh phúc.

Cố thân yêu của con! Cố có nhớ mỗi lần con về, dù bị đau lưng, cố vẫn sắn tay áo, vào chuồng gà, nhất định bắt được một con gà trống thật to, thật khỏe dành cho con. Nhìn dáng chạy mệt mỏi, gương mặt đầm đĩa mồ hôi ấy, con chắc mình sẽ là người gắp cho cố miếng thịt nạc nhất để bồi bỗ, ai dè con lại là đứa trẻ được cố gắp cho ăn. Con trách mình sao khi ấy hồn nhiên, vô tư đến thế, để làm cố của con, đã tuổi cao sức yếu lại càng già hơn.

Rồi cái ngày mà con hồn nhiên nhìn cố uống chén thuốc Bắc mà không mảy may trong lòng, còn vô tình hất đổ chén thuốc vì bảo cố dắt con đi chơi. Trước cái nhìn tức giận và đôi tay nổi gân xanh của bố, cố ôm lấy con, quát lên bảo vệ con mà không hề để ý đến sức khỏe đã già cỗi của mình. Và đấy cũng là lần cuối cố ôm con, để con được nhìn thấy đôi mắt cô, cho con ngửi thấy mùi trầu quen thuộc vương trên tà áo của cố.

Ngày cố mất... Khi ấy con còn quá nhỏ để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng con thấy thích thú vì nay nhà mình có quá nhiều người. Con vui vẻ cười khúc khích đi theo, nhưng bàn tay mẹ kéo con về. Mẹ khóc, con hoang mang quá đỗi. Tại sao ngày hôm nay nhiều người như vậy mà mẹ lại khóc? Con đoán thầm chắc mẹ đang lo không đủ chô ngồi cho khách. Nhưng bố con cũng khóc, một người mạnh mẽ, cộc cằn như bố con chưa thấy rơi lệ khi nào, thế sao nay bỗng khóc như mưa, như trẻ con thế kia? Con nhìn bố, nhìn mẹ,... con biết có dự cảm chẳng lành.

Chạy thục mạng về nhà, con kiếm cố, muốn hỏi cố về những bất thường ấy. Nhưng cố không có ở đấy, trên chiếc giường quen thuộc cố hay nằm, bên cạnh con mèo cố hay săn sóc. Con gào lên gọi cố, nhưng mẹ ngăn con, nói rằng cố đi rồi, đến một nơi có ông cố, đến nơi mà cố sẽ thấy hạnh phúc, con lúc ấy như một con thú mất mẹ, kêu gào, đòi cố về với con...

Đến giờ, con mới biết hôm đấy là ngày cố mất, cố đi đến một nơi xa xôi... Nhưng cố ơi, 8 năm rồi, còn chưa hề quên mùi hương trên tà áo, mái tóc cố, quên cách cô cười, quên cách cố nắm tay con dắt đi... 8 năm rồi, năm nay cố lại đón mùng 8-3 ở nơi hạnh phúc nào đó mà người ta gọi là Thiên đường.Nhưng cố yêu quý của con, dù thế nào, con vẫn sẽ mang một bó hoa cúc trắng- loài hoa cố yêu nhất, đến tặng cố. Lúc ấy, cố sẽ lại về vuốt ve mái tóc và kể chuyện cho con nghe như khi còn bé, cố nha!...