K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

24 tháng 12 2017

Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất.

Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm, vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.

Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không biết rằng mình đã đánh rơi. Nếu biết, chắc giờ này người ấy đang loay hoay tìm kiếm. Ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một chú công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi này đựng những gì? Tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc?

Bao câu hỏi hiện lên trong óc. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Không ai chú ý tới em. Em nghĩ là trả hay không trả? Nếu mình không trả, có ai biết đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh này, mua quần áo mới này và mua những đồ chơi mà mình ao ước từ lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát động thi đua như văng vẳng đâu đây: Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hổ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi…

Kể lại một việc tốt mà em hoặc bạn đã làm

Kể lại một việc tốt mà em hoặc bạn đã làm

Không! Không nên tham của người khác! Phải trả lại thôi!

Chủ nhân chiếc túi xách này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết ai là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.

Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chi có một chú trực ban. Thấy em ngập ngừng ở cửa, chú vồn vã hỏi:

–    Có chuyện chi đó cháu?

–    Dạ thưa chú, cháu nhặt được cái túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả lại cho người mất ạ!

Đỡ chiếc túi từ tay em, chú tươi cười xoa đầu em rồi bảo:

–    Cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu minh xem trong này có những gì để còn ghi vào biên bản.

Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai trăm ngàn tiền mặt. Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu Cầu em viết tên và địa chỉ xuống phía dưới.

Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy Hiệu trưởng và cô Tổng phụ trách tuyên dương trong tiết chào cờ. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến em vô cùng xúc động. Buổi tối, gia đình em tiếp một người khách lạ. Đó chính là chủ nhân của chiếc túi. Bác cám ơn em mãi và tặng em một trăm ngàn để mua sách vỏ và đổ chơi nhưng em kiên quyết từ chối.

Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen chân thành của mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn thấy vui.

24 tháng 12 2017

Thuật lai những việc em đã làm trong ngày Chủ nhật vừa qua.

Bài làm 

Vào chủ nhật vừa rồi đúng bẩy giờ bác đồng hồ đánh thức em dậy bằng một hồi chuông ngân lảnh lót . Không như những ngày nnghỉ lần trước, em phải dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ để đón chào tết năm mới .

Sau một giấc ngủ thần tiên , em tỉnh dậy và bước ra ngoài sân hít thở không khí trong lành ngoài trời , những tia nắng ban mai rọi xuống , rắc phấn vàng lên mặt đất , như muốn đánh thức các bông hoa dậy . Những giọt xương sớm vẫn còn đọng trên lá . Trước hết , em tập bài thể dục buổi sáng quen thuộc . Những động tác mềm dẻo , bổ ích này khiến cho em thoải mái , thêm yêu  cảnh yên tĩnh lúc bấy giờ . Sau đó , em xuống phòng làm vệ xinh cá nhân rồi mới ăn sáng . Dòng nước ấm áp chảy thấm trên chiếc khăn mặt khi rửa mặt , em cảm thấy thật êm dịu . Xuống phòng ăn , nhìn bát phở nóng hổi mẹ làm , em chỉ muốn ăn thêm mấy bát . Ăn xong em mang bát đĩa ra chậu rửa . mỡ rồi dầu ăn bám đầy trên soong , chảo . Phiên này , phải nhờ đến chị “ Dáp “ ra tay mới được . Chà , chỉ vài phút sau bát đũa đã trắng phau như đàn cò , nằm úp lưng phơi mình trên  bàn . Chợt , mẹ gọi em

Thu ơi ! Bố mẹ có việc bận , chiều tối mới về , con ở nhà ngoan nhé !

Ôi ! Thế là bố mẹ đi cả rồi. Thôi !

đành làm việt một mình vậy .

Đầu tiên em làm bài tập toán cô giao về nhà và chuẩn bị  bài tập cho ngày mai . Thường ngày ,em làm bài tập chỉ trong ba mươi phút . Chà , bây giờ là đến các bài toán giao hóc búa . Chỉ có hai bài toán sao em phải suy nghĩ để tìm ra phương pháp giải . Sau một tiếng đồng hồ suy nghĩ , em giải quyết xong  .Bộ ấm chén chiếc áo đã bị bẩn rồi , hơn nữa bã nước chè vẫn còn đọng lại một ít , phải tẩy sạch đi thôi .Lấy nước vào chậu , pha thêm nước rửa , em cầm từng chiếc cốc mà kỳ cọ cẩn thận. Chỉ vài phút sau, bộ ấm chén đã  trắng sạch như vừa mới mua về. Nhìn nước trong chậu chưa bẩn lắm, em liền bê ra ngoài sân đổ nước để đất được tươi mát. Sau đó, em tu sửa vườn hoa cho đẹp. Đầu tiên, em xới đất cho tơi xốp. Mũi dao xỉa sâu xuống đất, làm cho nhưngx cây cỏ dại hết đường mà chạy trốn, sinh sôi nảy  nở. Những bông hoa hồng được vun thêm đất như tươi hơn. Xới xong, em không quên tặng cho mỗi bông hoa một ca nước mát. Vườn hoa của em càng ngày càng rực rỡ. Khi đồng hồ điểm đúng mười hai giờ trưa, em nghỉ tay ăn cơm rồi chiều mới làm tiếp. Buổi chiều, công việc chủ yếu là dọn dẹp, lau chùi tầng một, tầng hai. Thoáng qua, căn nhà đã được mẹ em quét dọn từ hôm kia, vậy mà hôm nay đã như thế. Các tên bụi bám đầy trên ô cửa sổ và cả những đồ dùng khác trong gia đình. Sau khi em lau hết một lượt các đồ dùng ở tầng một, hai, xô nước đã trở nên đục ngầu khác hẳn với nước lúc đầu, khi còn trong vắt. Tiếp theo, em phải nhờ đến “tay nghề” của chị chổi đốt để quét nhà. Từng nhát chổi theo nhịp tay em đều đặn. Lúc chị chổi đốt quét xuống hết lầu một thì căn nhà trông có phần tươm tất, sạch sẽ và gọn gàng hơn. Sau đó, em hất rác vào thùng rác ở đầu nhà. Hết công việc này đến công việc khác, nó cứ đến như một phép màu kỳ diệu khiến cho em không thể nào từ chối. Chà! Thoắt cái cũng đã bốn rưỡi rồi, phải đi nấu cơm thôi. Em liền chạy vào trong bếp, đong gạo nấu cơm.

- A! Hôm nay có rau. Vậy mình làm món rau xào và trứng tráng. Bố mẹ sẽ rất thích đây mà. Khi cơm canh chín thì bố  mẹ cũng vừa về. Tranh thủ lúc mọi người tắm rửa, em lên rút quần áo rồi xếp, gấp vào tủ. Trong bữa cơm tối, em kể lại công việc em làm trong ngày hôm đó. Ai ai cũng khen em ngoan và giỏi. Còn khi uống nước, vào trong phòng khách, bố khen em rằng:

- Đúng là có bàn tay của con gái “cưng” của bố! Con giỏi lắm.

Thế là một ngày nghỉ kết thúc. Và trong em vẫn còn một niềm vui lớn, đó là: “đã giúp đỡ được bố mẹ một số công việc, tuy không lớn”.

viết bài văn kể về những việc làm , những lởi dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu đã làm cho em súc động viết bài văn kể về những việc làm , những lởi dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu đã làm cho em súc động viết bài văn kể về những việc làm , những lởi dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu đã làm cho em súc động viết bài...
Đọc tiếp

viết bài văn kể về những việc làm , những lởi dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu đã làm cho em súc động viết bài văn kể về những việc làm , những lởi dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu đã làm cho em súc động viết bài văn kể về những việc làm , những lởi dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu đã làm cho em súc động viết bài văn kể về những việc làm , những lởi dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu đã làm cho em súc động viết bài văn kể về những việc làm , những lởi dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu đã làm cho em súc động viết bài văn kể về những việc làm , những lởi dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu đã làm cho em súc động viết bài văn kể về những việc làm , những lởi dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu đã làm cho em súc động viết bài văn kể về những việc làm , những lởi dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu đã làm cho em súc động viết bài văn kể về những việc làm , những lởi dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu đã làm cho em súc động viết bài văn kể về những việc làm , những lởi dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu đã làm cho em súc động viết bài văn kể về những việc làm , những lởi dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu đã làm cho em súc động viết bài văn kể về những việc làm , những lởi dạy bảo giản dị mà sâu sắc của người bà kính yêu đã làm cho em súc động 

1
16 tháng 9 2018

Chúng ta được sinh ra trong vòng tay yêu thương, che chở của gia đình, được đón nhận những tình cảm chân thành, sâu sắc từ những người thân yêu đó chính là điều hạnh phúc tuyệt vời nhất. Chúng ta được nuôi dưỡng từ chính những tình cảm thương yêu ấy, với tôi gia đình không chỉ là nơi có tình yêu thương ấm áp, chân thành, là nơi cho tôi niềm hạnh phúc to lớn mà đó còn là nơi tôi trở về, nơi an toàn tuyệt đối có thể che chở cho tôi trước những bão táp của cuộc đời. Tôi luôn tự hào về gia đình của mình, nơi đó có bố mẹ, anh chị em và hơn hết là có người bà kính yêu, người luôn quan tâm và dạy cho tôi những bài học sâu sắc và bổ ích.

Nếu hỏi tôi người mà tôi yêu thương nhất thì tôi sẽ trả lời ngay đó chính là những người thân trong gia đình của tôi, còn nói về người tôi biết ơn và kính trọng nhất thì đó chính là bà nội của tôi. Bà là người luôn ở bên chăm sóc cho tôi, cùng với bố mẹ, bà chính là người nuôi dưỡng và dạy dỗ chúng tôi nên người. Tuổi thơ của tôi là những tiếng hát du ầu ơi của mẹ, là những câu chuyện cổ tích thú vị, hấp dẫn của bà.

             

Tôi còn nhớ rất rõ, khi còn nhỏ bố mẹ tôi đã có thời gian công tác xa nhà mà không thể chăm sóc cho tôi, đây cũng là điều làm cho bố mẹ tôi áy náy và day dứt nhất. Trong quãng thời gian đó, tôi đã ở cùng bà, bà đã chăm sóc và dạy dỗ cho tôi rất nhiều những bài học quý giá trong cuộc sống. Tôi yêu thương và kính trọng bà bằng tất cả tấm lòng chân thành, thương yêu nhất, bởi với tôi bà không chỉ là người bà mà bà còn là một người bạn thân thiết mà tôi có thể sẻ chia tất cả những buồn vui trong cuộc sống.

Mỗi khi tôi có những chuyện buồn trong cuộc sống, có thể là trong học tập cũng như trong quan hệ với bạn bè thì bà nội luôn là người ở bên lắng nghe mọi tâm sự của tôi, sau đó bà vỗ về động viên tôi bằng những suy nghĩ chân thành của bà, những lời khuyên bổ ích của bà khiến cho tôi trở nên lạc quan, vui tươi và có thêm động lực cho cuộc sống. Không biết từ bao giờ bà nội trở thành người mà tôi tin tưởng, thương yêu nhất, mỗi khi có chuyện buồn thì hình ảnh khuôn mặt phúc hậu của bà lại hiện lên trong đầu của tôi.

Bà nội là người chứng kiến từng bước trưởng thành của tôi, bà cũng là người hiểu rõ hơn ai hết tính cách và con người của tôi. Tôi còn nhớ rất rõ những lời dạy bảo của bà khi tôi còn nhỏ, khi ấy tôi là một đứa bé vô cùng nghịch ngợm, thích trêu đùa và phá phách, mọi người trong xóm đều nói tôi nghịc như quỷ sứ. Có một kỉ niệm mà tôi vẫn còn nhớ mãi đến tận ngày nay.

Đó là lần tôi cùng vài đứa bạn trong xóm cùng nhau đi ăn trộm táo của nhà hang xóm bên cạnh, chúng tôi được xem là bộ ba con nít quỷ của xóm, chúng tôi nghịch ngợm đến mức khi nói về chúng tôi thì mọi người chỉ chẹp miệng lắc đầu. Chúng tôi luôn nghĩ ra đủ trò quậy phá mọi người khiến cho mọi người phiền lòng rất nhiều. Hôm ấy, như thường lệ chúng tôi nghĩ ra trò vui mới, đó là đi ăn trộm táo của nhà ông Hiền bên cạnh. Vì ông Hiền sống có một mình nên chúng tôi càng dễ dàng hành động. Chúng tôi cũng đã tiến hành “đột kích” cây táo nhà ông rất nhiều lần.

Nhưng lần đột kích này có vẻ không mấy thành công vì ngay khi chúng tôi rón rén vào vườn thì ông Hiền bỗng dưng tự nhiên ở đâu đi ra, chúng tôi lúc ấy đã sợ hãi mà chạy đi như đàn ong vỡ tổ. Vì ông Hiền là thương binh bị tật ở chân nên ông không đuổi theo chúng tôi mà chỉ có những tiếng trách móc với theo. Chúng tôi khi chạy được ra khỏi khu vườn thì tỏ ra thích chí lắm, đứa nào đứa ấy nhảy lên vui mừng như vừa làm được một cái gì đó lớn lao lắm.

Chúng tôi vẫn tiếp tục nghịch phá hết buổi chiều ngày hôm ấy, khi trở về nhà thì bà tôi đã gọi tôi ra và nhắc nhở. Thì ra ông Hiền đã sang nhà và phản án với bà tôi về “công trạng” của chúng tôi. Lúc ấy tôi cũng hơi lo lắng vì khuôn mặt của bà tuy vẫn hiền hậu như vậy nhưng đôi mắt của bà lại đong đầy những muộn phiền, tôi chợt sợ hãi không phải vì sợ bà trách móc mà vì tôi đã làm cho bà phải buồn, phải thất vọng.

Bà đã không mắng, cũng không trách phạt tôi mà bà chỉ dịu dàng hỏi tôi những câu hỏi mà đến giờ tôi vẫn còn nhớ mãi. Bà hỏi tôi có thứ gì khiến cho tôi yêu thương và muốn bảo vệ không, tôi trả lời bà là có thì bà lại nói thêm, nếu cháu đã yêu thương thì cháu sẽ muốn bảo vệ nó, không muốn người khác làm tổn hại nó, nếu như có người làm tổn hại đến nó thì cháu sẽ rất buồn. Ông Hiền cũng vậy, ông sống một mình nên chỉ có một thú vui duy nhất là chăm sóc vườn tược.

Tuy những quả táo không đáng gì nhưng đó lại chứa đựng rất nhiều tình cảm của ông Hiền, ông chăm sóc đến ngày nó được thu hoạch, vì vậy mà ông sẽ rất buồn thì nó bị phá hoại. Nói đến đây tôi hiểu những lời bà nói và cảm thấy vô cùng hối hận, lần đầu tiên tôi ý thức được những hành động vô ý của mình. Tôi đã xin lỗi bà và hứa với bà sẽ không để việc này tái diễn và ngày hôm sau tôi đã cùng bạn bè đi xin lỗi ông Hiền.

Ông Hiền đã không hề trách phạt chúng tôi mà tỏ ra rất vui vẻ trước sự chân thành của chúng tôi, ông nói với chúng tôi bất cứ khi nào muốn ăn táo thì chỉ cần sang xin phép thì ông sẽ cho chúng tôi. Tôi thấy ông Hiền là một người rất tốt bụng và càng cảm thấy hối hận hơn vì những hành động nông nổi, bồng bột của chúng tôi trước đó.

Cũng từ đó chúng tôi trở thành bạn với ông Hiền, chúng tôi thường xuyên sang trò chuyện với ông Hiền mỗi khi rảnh rỗi, sự xuất hiện của chúng tôi cũng khiến cho cuộc sống của ông Hiền vơi bớt đi những cô đơn của tuổi già. Trước sự thay đổi của tôi bà nội cũng vui mừng lắm, tôi luôn biết ơn bà vì bà đã luôn nhắc nhở tôi những điều hay lẽ phải, giúp cho tôi trưởng thành hơn trong nhận thức và tình cảm.

Bà nội của tôi hiền hậu như bà tiên bước ra từ những câu chuyện cổ tích, tấm lòng của bà là thứ mà tôi luôn trân trọng, bởi đó đều là những tình yêu vô bờ bến bà dành cho tôi, lời của bà thấm đượm vào trong tâm hồn tôi, tạo ra cho tôi những nhận thức đúng đắn, trưởng thành hơn. Tôi chợt nhớ đến những câu thơ viết về bà như sau:

“Bà là Phật mẫu tâm như
Trong lòng con cháu suy tư tình bà
Yêu bà lắm lắm đó nha
Bà là gốc rễ cây đa cây đề”
Trong tôi, bà nội luôn là biểu tượng của tình thương yêu, của sự quan tâm chăm sóc. Tôi rất yêu thương và kính trọng tất cả những gì bà đã dành cho chúng tôi, đó là những lời dạy hay, những bài học bổ ích sẽ theo tôi đi đến hết cuộc đời này. Tôi tự hứa với mình sẽ học tập và rèn luyện thật tốt, để trở thành đứa cháu ngoan, trở thành niềm tự hào của bà.

k mk nhak

Thanks <3

13 tháng 6 2020

Các bạn giúp mình tả bài văn này với

NHỚ KHÔNG ĐƯỢC CHÉP TRÊN MẠNG NHA

13 tháng 6 2020

giúp mình nha

mình cần gấp

28 tháng 4 2022

Nhà em thường có thói quen xem thời sự và lúc 19h tối, hằng ngày em thấy ti vi liên tục nói đến vấn đề ô nhiễm môi trường và những mối nguy hại xung quanh nó, điều ấy khiến cả nhà em đều không khỏi lo lắng. Thế nên trong một buổi trường phân công làm tình nguyện, em đã đề xuất việc thu gom rác thải ở con đường dẫn vào trường học

Hôm ấy là ngày thứ bảy, không khí của mùa thu thật dễ chịu, trời xanh mây trắng, ánh nắng ấm áp chứ không hề quá nóng. Điều ấy khiến chúng em ai nấy đều cảm thấy vui vẻ và hứng khởi với công việc sắp tới. Theo sự phân công của lớp trưởng lớp chúng em chia làm bốn nhóm, mỗi nhóm mười người, tự phân chia nhau đem theo chổi, bao đựng rác và đồ hốt rác. Với tinh thần hăng hái bạn nào cũng tự giác mang theo dụng cụ đầy đủ. Đồng thời chúng em cũng chú ý đội mũ, mang khẩu trang và mặc quần áo dài để công việc diễn ra được thuận lợi. Lớp chúng em lần lượt đi dọc con đường nhựa dẫn vào trường để thu gom những chai lọ, túi ni lông, giấy rác... rồi bỏ gọn vào vào túi đựng rác, sau đó đem tập kết vào chỗ có thùng đựng rác. Những bạn mang chổi thì nhận nhiệm vụ quét dọn những loại rác nhỏ không thể nhặt bằng tay rồi dùng xúc rác hốt sạch sẽ cho vào túi. Vì làm việc tích cực và hiệu quả thế nên chúng em đã dọn sạch con đường chỉ trong vòng một tiếng rưỡi, khiến các thầy cô vô cùng vui vẻ, khen ngợi chúng em hết lời, rồi dẫn chúng em đi uống nước, coi như là phần thưởng vì sự cố gắng trong lao động và ý thức bảo vệ môi trường.

Đó là một ngày vô cùng có ý nghĩa với em, dẫu phải nhặt những loại rác bẩn, nhưng nhờ phần công sức này mà môi trường sống, môi trường học tập xung quanh em đã trở nên sạch đẹp hơn rất nhiều. Thế nên dẫu có mệt, nhưng em luôn tự hào vì mình đã làm được một việc có ích.

28 tháng 4 2022

ai rảnh, tra mạng đi cụ

 

4 tháng 1 2022

Hôm đó đang trên đường đi học về cũng lũ bạn, em cùng họ đang ngồi nghỉ chân tại quán nước bên đường thì đột nhiên đập vào mắt em là hình ảnh một bà cụ mù đang loay hoay qua đường trong làn xe tấp nập. Có rất nhiều người đi qua đi lại ở đó nhưng không một ai chịu giúp bà. Rồi chuyện bất ngờ đã xảy đến. Bà bị một chiếc xe ô tô tông phải. Tất cả ánh mắt của mọi người đều tụ lại chỗ bà cụ. Người thì lấy điện thoại ra quay phim, chụp ảnh. Người thì bàn tán xôn xao, lướt qua như không có chuyện gì. Đáng nói nhất là người tài xế lái xe ô tô, hắn tông trúng bà cụ rồi hoảng hốt ngồi yên trong xe một lúc không bước xuống xe xem cụ như thế nào.

 

Em thấy như vậy liền chạy lại gần, thấy cụ tay trầy xước rớm máu, nên hô hoán lên bảo mọi người ai có điện thoại thì gọi cấp cứu giúp bà. Người thì thấy có điện thoại nên lẩn đi, rồi đi mắt, người thì nghĩa hiệp một tí gọi xe ôm chở bà cụ lên trạm y tế. Một lát sau thì các chú công an cũng đến các chú xử lí rất nhanh, phê bình những người dân xung quanh đó, thấy tai nạn mà không gọi ngay cho công an, hoặc cán bộ y tế gần nhất mà lại lấy điện thoại chụp ảnh, quay phim,.. Còn bác lái xe bây giờ đã không ru rú trong xe nữa bác ta đã theo các chú công an lên phường giải quyết. Các chú tuyên dương em và người đàn ông lúc nãy đã giúp cụ.

26 tháng 12 2019

1 Trang trí nhà cửa

2 Đi chơi cùng bạn bè

3 Cầu quà của ông già Nô-en

4 ngủ một giấc ngon lành

5(ngày hôm sau) Dọn nhà cửa

2 tháng 5 2016

thanks nhưng cô mik kô cho chép văn mẫu nếu chép thì đc ăn trứng ngỗng dó

2 tháng 5 2016

may ha thơ

hehe