K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

6 tháng 11 2017

 Lúc còn ấu thơ, chắc ai ai cũng ngỡ rằng chỉ có cha mẹ là cho ta tình cảm nhiều nhất. Nhưng không! Thời gian cứ trôi lặng lẽ và từ khi được cắp sách tới trường thì em mới nhận ra được rằng tình cảm của thầy cô dành cho em cũng như tình cảm của cha mẹ dành cho em vậy. Cô như người mẹ, thầy như người cha đã dìu dắt chúng em trên con đường học vấn.

     Thời cắp sách tới trường của mỗi chúng ta là khoảng thời gian đẹp nhất, thời của tuổi mộng mơ, của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi, của cả sự ngỗ nghịch. Chính thầy cô là những người thay đổi cuộc đời chúng ta, uốn nắn chúng ta từng chút một trên con đường học tập. Ngày ngày đến lớp đều được nghe những lời nói ngọt ngào và ấm áp của thầy cô. Ôi! Những lời nói thân thương chứa đựng biết bao tình cảm như những dòng sữa rót vào lòng chúng em. Từ khi chúng em còn bi bô tập nói thì đã được đưa tới trường mẫu giáo để tập làm quen với trường lớp. Cũng chính tại đó, thầy cô đã dạy cho chúng em biết thế nào là lễ nghĩa, là biết cách cư xử cho phải phép. Ngày ngày trôi qua, chúng em dần dần bước lên những bậc cao hơn của nấc thang kiến thức và thầy cô luôn dõi theo chúng em. Từ một con điểm tốt, một ý tưởng hay cho đến một sai phạm nhỏ, một lần không thuộc bài, thầy cô đều chú ý khen ngợi hoặc nhắc nhở. Thầy cô là những người thầm lặng đưa chúng em đến đỉnh cao của kiến thức, cho chúng em một tương lai tươi đẹp.

    Thầy cô - hai tiếng thiêng liêng mà chỉ có những học sinh đủ tư cách mới được phép gọi. Họ là những người đã dẫn dắt chúng em đi trên con đường đời của riêng mình, người đã chắp cánh ước mơ cho chúng em. Mọi người vẫn thường nói thầy cô là người lái đò cho học sinh. Khi một năm học kết thúc là chuyến đò cập bến. Có lẽ trong chuyến đò đó đã có biết bao điều thú vị. Thầy cô dạy cho em biết rằng trong cuộc sống có rất nhiều khó khăn, thử thách nhưng cũng có vô vàn niềm vui và sự bất ngờ. Nhờ thầy, nhờ cô luôn tận tình điều khiển, lèo lái chuyến đò đó mà chúng em đã vượt qua tất cả những khó khăn, để rồi theo chuyến đò cập bến cảng kiến thức trong niềm vui. Không chỉ riêng của chúng em mà còn của cả thầy cô nữa. Những gì thầy cô làm cho chúng em thiêng liêng, cao quí đâu kém những gì cha mẹ làm cho chúng em vậy.

     Cuộc đời của mỗi chúng ta chắc chắn sẽ không thể phát triển, chắc chắn sẽ vô ích nếu như không có sự nuôi dưỡng và giáo dục. Vốn tạo hóa đã sinh ra như vậy, là con người, ai cũng có cha, có mẹ, có bạn bè, có người thân. Chúng ta được hưởng công ơn sinh thành, được hưởng sự nuôi dưỡng của cha mẹ để lớn lên từng ngày, được sự chia sẻ, giúp đỡ của bạn bè, người thân để sống tốt hơn, phát triển hơn. Thế nhưng, chúng ta còn được hưởng một thứ vô cùng to lớn, vô cùng quan trọng đó là tình yêu thương, sự giáo dục, dạy dỗ của những người thầy giáo, cô giáo trong những mái trường thân thương. Đối với chúng em, đó là thứ tình cảm vô cùng thiêng liêng và quý giá. Nó theo chúng em ngay từ những ngày còn thơ ấu, từ những ngày mới học con chữ đầu tiên. Hình ảnh người thầy, cô giáo đã xuất hiện trong chúng em ngay từ những ngày em tập đọc, tập viết. Có ai thử tưởng tượng đến hình ảnh những người thầy đêm đêm thao thức với ngọn đèn dò từng chữ một trên bài làm của học sinh, soạn ra những bài học, những kiến thức mới chuẩn bị cho tiết giảng của ngày hôm sau, hay tìm ra những phương pháp, cách dạy, cách học tốt nhất nhằm giúp học sinh của mình học tập tốt hơn. Có ai tưởng tượng đến hình ảnh người thầy đứng trên bục giảng say sưa giảng bài, đôi mắt hướng cái nhìn trìu mến về phía học sinh của mình.

     Thầy cô vất vả, cực nhọc vì học trò là thế, vậy mà lắm khi chúng em lại gây ra những điều sai trái khiến thầy cô lại phải lo lắng, bận lòng. Lắm khi chúng em không trật tự nghe giảng, lắm khi chúng em nói năng vô lễ, hành xử sai trái khiến thầy cô phải suy nghĩ, nhắc nhở. Thế nhưng, tình cảm của thầy cô đối với chúng em cũng không vì thế mà phai nhạt, tình cảm ấy cứ mỗi ngày một nhiều hơn, đậm đà hơn.

     Những tiếng gọi thiêng liêng “cha, mẹ, thầy, cô” là những tiếng gọi chứa đựng bao tình cảm thân thương và sâu sắc trong lòng em. Cha mẹ là người đã có công sinh thành ra em, thì thầy cô là người đã có công dạy dỗ em. Mái trường giống như ngôi nhà thứ hai của em, thì thầy cô cũng giống như cha mẹ thứ hai của em vậy. Em xin gửi lời cảm ơn đến quý thầy cô đã không quản ngại khó nhọc để dạy dỗ, bảo ban chúng em, để đưa chúng em trở thành người con ngoan trò giỏi. Em tự hứa với lòng mình là sẽ luôn vâng lời thầy cô và học tập ngày một tiến bộ hơn để mai sau sẽ trở thành một công dân có ích cho xã hội, cho đất nước. Em mong rằng thầy cô luôn tin tưởng em. Cuối cùng, chúng em xin kính chúc quý thầy, cô giáo trên toàn đất nước mỗi ngày có thêm nhiều sức khỏe, thành đạt hơn, thành công hơn để luôn luôn là những toa tàu đi đầu, hướng dẫn đàn em của mình đưa đất nước mỗi ngày một vinh quang hơn. Thầy cô ơi! Lúc nào em cũng thương yêu và kính trọng thầy cô nhiều lắm!

Viên phấn nào trên tay

Thầy dạy em học chữ

Bụi phấn nào bay bay

Vương tóc thầy trắng xóa.

Bao mùa thu đi qua

Thầy xưa nay đã già

Khai trí em thêm sáng

Cho cây đời nở hoa.

6 tháng 11 2017

CÔ GIÁO LỚP MỘT CỦA TÔI

                  Chỉ còn vài tháng nữa thôi,  tôi phải sắp xa ngôi trường Trần Cao Vân thân yêu, nơi đầy ắp những kỉ niệm đẹp về thầy cô, bạn bè và trường lớp.

                   Nhớ lắm cái ngày hôm ấy, đó là một buổi sáng mùa thu không khí mát mẻ, trong lành.  Ngồi sau lưng mẹ, lòng tôi dậy lên một niềm vui khó tả xen lẫn cảm giác bồi hồi, lo sợ khi lần đầu tiên bước chân vào cổng Trường Tiểu học Trần Cao Vân.  Sân trường rộng rãi với cây bàng, cây phượng tỏa bóng mát rượi rợp bóng cờ hoa. Mẹ dắt tay tôi vào lớp 1/3.  Nụ cười hiền từ, ánh mắt ấm áp cùng với đôi tay mềm mại xoa nhẹ vào đầu tôi của cô Chu Thị Thanh Loan đã xóa tan đi mọi lo lắng, giúp tôi tự tin hơn trong những  ngày đầu đến trường. Ấn tượng đầu tiên ấy đã theo tôi suốt các năm học.

                   Rồi ngày tháng trôi đi, tôi đã học được biết bao điều. Mỗi ngày đến lớp là một ngày vui bởi tôi được cùng học, cùng chơi với bạn bè, được thầy cô dạy dỗ, yêu thương, được tham gia vào các hoạt động ngoại khóa của trường.

                   Càng ngày, tôi càng khôn lớn, trưởng thành hơn chính là nhờ sự dìu dắt của thầy cô.  Cảm ơn cô Loan đã dạy tôi những nét chữ đầu tiên. Cảm ơn cô Uyên- giáo viên chủ nhiệm lớp 2- đã luôn lắng nghe và thấu hiểu tôi, cảm ơn cô Linh, cô Hằng- giáo viên chủ nhiệm lớp 3 và 4- đã luôn khích lệ để tôi tự tin hơn.  Và với năm cuối cấp này,  không chỉ là giáo viên chủ nhiệm đứng lớp, cô Lành còn giống như người bạn của chúng tôi. Cô rất hiểu tính cách của từng bạn trong lớp, hiểu tuổi mới lớn của chúng tôi với nhiều trò nghịch phá và rắc rối. Và còn nhiều thầy cô giáo khác mà tôi không bao giờ quên như cô Vân, cô Tiên đã dạy tôi  cách học, cách tiếp cận với những bài toán, bài văn khó ở câu lạc bộ năng khiếu.  Cảm ơn những thầy cô giáo bộ môn thầm lặng đã dạy tôi biết ước mơ, biết cái hay, cái đẹp…

          Bụi phấn cứ  rơi rơi

           Cho em thêm kiến thức

           Giúp em dần lớn khôn

          Bụi phấn kia không mệt.

          Không quản ngày quản đêm

          Cô chăm lo, dìu dắt

          Thương trò như thương con

          Không quản cả đêm ngày.

          Yêu cô em gắng học

          Bởi sợ cô em buồn

          Bởi sợ sầu trên mắt

          Yêu cô lắm cô ơi!

                       Mái trường Trần Cao Vân thân yêu ,với hàng phượng vĩ rực màu đỏ thắm, lớp học, chỗ ngồi thân quen,……….tất cả đều là  kỷ niệm,  sẽ mãi mãi tươi đẹp tỏa sáng , hệt như một vì sao tượng trưng cho tình cảm thiêng liêng mà  tôi dành cho thầy cô vậy.  Rồi mai đây tôi phải xa mái trường thân yêu này,  tôi hứa sẽ học hành thật tốt, trở thành một con ngoan trò giỏi ,  mãi luôn tự hào là học sinh của trường Tiểu học Trần Cao Vân- một ngôi trường luôn vì các học sinh thân yêu.

CÔ PHÓ HIỆU TRƯỞNG TRƯỜNG EM

                    Từ khi cất tiếng khóc chào đời, em đã cảm nhận được sự yêu thương, tình cảm vô giá mà bố mẹ dành cho em. Không những thế, khi đến tuổi đi học, em lại được đón nhận một tình cảm đáng quý từ thầy cô. Thầy cô như người cha, người mẹ thứ hai của em.

                     Bây giờ em đã là học sinh lớp 5- lớp cuối cấp, cũng là lớp lớn nhất trường. Trong suốt hơn bốn năm học, em đã gặp gỡ biết bao thầy cô giáo nhưng không hiểu sao lúc nào trong tâm trí em cũng hiển hiện hình ảnh của cô hiệu phó. Cô tên là Nguyễn Thị Minh Tâm. Cô có dáng người cao, thân hình thon thả cùng với mái tóc ngắn bồng bềnh, óng mượt. Đôi mắt của cô trìu mến nhìn chúng em cùng với nụ cười tỏa nắng. Làn da của cô trắng, mịn màng rất đẹp.

                    Ở câu lạc bộ năng khiếu, cô là người dạy chúng em phân môn Luyện từ và câu và Cảm thụ văn học. Mỗi khi cô giảng bài, em rất thích thú vì được nghe giọng nói truyền cảm, trầm ấm của cô. Những buổi sáng thứ hai đầu tuần, cô đến trường với bộ áo dài thướt tha. Đứng trên bục lễ đài, cô nhận xét kĩ lưỡng tình hình trường lớp trong tuần rồi ân cần dặn dò, chỉ bảo chúng em từng li từng tí với ánh mắt, cử chỉ đầy tình cảm thân thương. Cô như là hình ảnh tiêu biểu cho vẻ đẹp cao quý của người phụ nữ đất Việt.

                     Em rất yêu cô. Em và các bạn cố gắng làm cho cô vui lòng, mong muốn để lại cho cô những ấn tượng đặc biệt trước khi lên cấp hai.

                     Đối với em, niềm hạnh phúc lớn là được cắp sách đến trường, được sống trong vòng tay ấm áp của các thầy cô và nhất là được nghe những lời khuyên bảo, giảng dạy ngọt ngào của cô. Em sẽ luôn trân trọng tình cảm đáng quý đó và sẽ không làm điều gì để cô phải phiền lòng.

                     Không chỉ riêng cô, tất cả các thầy cô trong mái trường mến yêu này đều là những người cha, người mẹ thứ hai của em. Thầy cô đã chắp cánh ước mơ cho chúng em bay xa, bay cao đến một tương lai tươi sáng. Thầy cô như những người lái đò, đưa từng thế hệ học sinh cập bến bờ tri thức vô tận. Chúng em sẽ luôn nỗ lực học tập và rèn luyện đạo đức, không để những nỗi thất vọng hiện lên khuôn mặt của các thầy cô.

                                    

NHỚ VỀ CÔ GIÁO CŨ

                       Mái trường là ngôi nhà thứ hai của em, nơi đó đã gắn bó với em trong những năm học vừa qua, là nơi ghi lại những dấu ấn đáng nhớ của tuổi học trò. Ở đó, thầy cô là người cha, người mẹ thứ hai của em còn bạn bè được ví như anh em ruột thịt yêu thương, đùm bọc lẫn nhau. Suốt 05 năm cắp sách đến trường, cô Mai là người em nhớ nhất, cô đã dạy em lớp Một.

                         Cô có mái tóc bóng mượt, làn da trắng nõn, dáng đi thong thả, nhẹ nhàng, giọng nói truyền cảm. Cô luôn ân cần chỉ bảo chúng em trong những ngày chập chững đến lớp. Cô là người đã dạy em những nét chữ đầu tiên. Bây giờ em đã hiểu rằng đó không đơn thuần là dạy em biết viết mà nết người cũng bắt đầu hình thành từ những nét chữ ấy.

                        Mỗi ngày đến lớp, em lại háo hức với những buổi học sinh động. Mỗi khi có bạn trả lời đúng câu hỏi của cô thì sẽ được đáp lại bằng nụ cười hiền hậu. Trong những buổi sinh hoạt lớp, cô thường thưởng những chiếc kẹo xinh hoặc đồ dùng học tập cho những bạn ngoan trong tuần.

                        Nay em đã tạm xa Hà Nội để đến sống ở thành phố biển xinh đẹp cùng bố mẹ nhưng em vẫn luôn nhớ về cô. Tại ngôi trường Trần Cao Vân em đang theo học, các thầy cô cũng ân cần chăm lo, chỉ dạy cho học sinh như những đứa con của mình vậy. Nhân ngày 20 tháng 11 sắp tới, em muốn gửi lời tri ân cô đã dạy dỗ, chỉ bảo em. Em sẽ luôn cố gắng chăm ngoan, học giỏi để cô vui lòng.

                                                                  

CÔ GIÁO TÔI

                             Mái trường là ngôi nhà thứ hai của em,là nơi ai cũng cất giấu những ký ức về tuổi thơ,tuổi học trò của mình . Ở đó, thầy cô như cha mẹ , bạn bè là anh em gắn bó như ruột thịt và cùng nhau tạo nên những kỉ niệm đẹp khó quên. Đối với em, thầy cô vừa là một người cha mà cũng là một người mẹ vừa có lòng vị tha, bao dung, thương yêu vô điều kiện vừa khiêm khắc, răn đe để chúng em nên người. Từ một đứa trẻ không biết gì, chính thầy cô đã dạy chúng em từng nét chữ đầu tiên với tình thương, sự ân cần khi cầm tay uốn nắn từng nét chữ. Em đã từng nghe ai đó nói ” việc học là việc suốt đời ” vì vậy đi cùng em cả quãng đường dài đó không ai khác hơn là thầy cô giáo. Thầy cô không chỉ dạy em những kiến thức bao la mà còn dạy em biết phân biệt đúng, sai, biết sống sao để thành một người tốt, có đạo đức. Để làm được điều đó, thầy cô phải rất vất vả và tốn nhiều công sức. Em vẫn nhớ cô giáo lớp một của em đã kiên nhẫn như thế nào khi bày từng bạn trong lớp cách cầm viết để tập viết sao cho đúng , cho đẹp. Đến giờ ăn, cô còn phải đút từng muỗng cơm cho những bạn ăn khó. Càng lên lớp trên, các cô giáo không chỉ dạy em học kiến thức mà còn chỉ bảo chúng em nhiều hơn về sự lễ phép với người lớn, về tình yêu quê hương, biết bảo vệ môi trường,  biết tránh xa và tự bảo vệ bản thân trước những cái xấu. Nếu không có tình thường vô bờ bến với học sinh thì làm sao thầy cô có thể từ ngày này qua ngày khác chăm lo và dạy bảo chúng em nhiều điều hay đến vậy. Em luôn ghi nhớ công ơn lớn lao của những thầy cô giáo. Em hứa sẽ cố găng học thật giỏi, đạt những bông hoa điểm mười và trở thành người tốt, có đạo đức để thầy cô vui lòng.

                                                               

CẢM NHẬN VỀ THẦY CÔ

                    Cứ mỗi lần tháng 11 ùa về, đến cái ngày mà mỗi năm mới có một lần để nhắc học trò nhớ về thầy cô của mình, nhắc đến Ngày Nhà giáo Việt Nam thì mọi kí ức về khoảng thời gian đẹp đẽ dưới mái trường Trần Cao Vân lại ùa về. Nơi mà ta luôn có bạn bè và thầy cô bên cạnh sẻ chia những buồn vui cùng ta.

                    Thầy cô, chỉ với 2 tiếng thôi mà sao chúng em cảm thấy cao quý và thiêng liêng đến vậy. Có lẽ rằng, tình yêu nghề, yêu trẻ thơ đã ngắm sâu vào trong mỗi con người. Để đến khi trở thành thầy giáo, cô giáo, sự nhiệt huyết, tận tình trong mỗi con người lại dâng trào lên. Thầy cô chính là những ngọn đèn dẫn đường chỉ lối cho chúng em trên con đường đời của riêng mình, thắp lên trong trái tim chúng em những niềm tin, hi vọng và một ngày mai tươi sáng hơn. Thầy cô mang bao tri thức, tình thương đến cho mỗi chúng em. Chúng em biết rằng, thầy cô muốn làm được những điều này thì phải thức khuya, miệt mài bên những trang giáo án. Thầy cô không những cho chúng em tri thức từng ngày, mà còn là người dạy cho chúng em biết về đạo lí làm người. Đó cũng là những bài học đầu tiên mà chúng em được học từ thầy cô. Thầy cô là những người dạy cho chúng em biết học, biết viết và biết làm những việc nên làm, nói những gì nên nói. Thầy cô như là người  ba, người mẹ thứ hai của chúng em. Tình yêu thương của thầy cô dành cho chúng em tuy không được nhiều như bố mẹ nhưng tình yêu thương đó cũng không thể nào đong đếm được. Thầy cô luôn an ủi, động viên mỗi khi chúng em thất bại, vấp ngã và là người thắp lửa cho chúng em để đi đến thành công.

                     Chúng em đã được học rất nhiều điều bổ ích từ thầy cô. Những điều đó là một hành trang giúp chúng em trở thành người có ích cho xã hội. Thầy cô kính mến! Ngày 20-11 đang gần đến. Chúng em không biết làm gì để báo đáp được công ơn của thầy cô. Chúng em gửi đến thầy cô lời tri ân từ sâu trong mỗi trái tim của chúng em. Dù trên con đường của chúng em có phong ba, bão táp thì chúng em vẫn luôn có niềm tin và hi vong một ngày tươi sáng, vì chúng em biết rằng thầy cô vẫn luôn mỉm cười và dõi theo chúng em từng ngày trên con đường sự nghiệp.

                                                 

                

YÊU CÔ!

                    Từ khi mở mắt chào đón cuộc đời, tôi đã cảm nhận được tình cảm thiêng liêng vô giá của cha mẹ . Và lúc đó tôi cứ ngỡ chỉ có ba mẹ là cho tôi tình cảm nhiều nhất . Thời gian cứ trôi lặng lẽ đã và từ khi tôi được cắp sách đến trường thì tôi nhận được tình cảm của thầy cô dành cho tôi. Đối với tôi, cô như một người mẹ hiền dìu dắt tôi trên con đường học vấn. Ngày đầu tiên được đi học tôi cảm nhận như mình lớn hơn. Tôi đã dành tình cảm cho cô nhiều nhất. Được ở bên cô tôi mới cảm nhận được hết những điều ở cô. Cô có những nét thực đáng yêu. Bởi vì vậy mà học sinh chúng tôi dành tình cảm cho cô nhiều nhất. Đôi mắt cô trìu mến nhìn chúng tôi với nụ cười xinh. Cô có một làn da trắng mịn nên trông cô xinh lắm. Nghe cô giảng bài thật là thích thú! Sự hấp dẫn của bài không chỉ là do bài hay mà còn do giọng nói truyền cảm của cô. Mỗi khi đến lớp trong trong trang phục áo dài trắng trinh nguyên , cô như là biểu tượng cho vẻ đẹp thanh khiết cao quý của tâm hồn người thiếu nữ đất Việt . Tôi yêu cô nhiều lắm! Tôi luôn cố gắng để làm cô vui lòng. Đối với tôi cô như là người lái đò cần mẫn, âm thầm  ở bến thời gian đưa từng thế hệ học sinh đến bến bờ trí thức vô tận. Và với tôi niềm hạnh phúc lớn nhất của con người là được cắp sách đến trường , được trải qua một thời gian bên thầy cô, được thầy cô che chở và dạy bảo, được cảm nhận những điều kỳ diệu mà thầy cô mang lại. Tôi sẽ luôn trân trọng cái tình cảm đáng quý đó và không để sự thất vọng hiện lên khuôn mặt cô. Cô luôn dành tình cảm tình cảm yêu thương ngọt ngào cho tôi. Cô là người  thầm lặng đưa chúng tôi đến những đỉnh cao của kiến thức, cho chúng tôi một tương lai tươi đẹp. Nhớ những ngày nào, khi tôi mới bước vào lớp, cô đã nói rằng : “ Các em hãy tự tin, mạnh dạn lên nhé! “. Tôi yêu cô nhiều lắm . Tôi không bao giờ tôi có thể quên công ơn sâu nặng và tình cảm bao la của cô                                                    

TÌNH CÔ SƯỞI ẤM TÂM HỒN TÔI

                   Đông đang về, trời trở rét ,nhưng con tim tôi vẫn cảm thấy ấm áp vì tôi biết tình thầy cô có thể sưởi ấm tim tôi. Đôi mắt tôi chợt thoáng nhuốm màu buồn, một mảng màu nhẹ thôi mà không hiểu sao khóe mắt cứ rưng rưng …Tôi lắng mình xuống, dường như tôi nghe văng vẳng ở đâu đây hình ảnh cô giáo, người luôn quan tâm, giúp đỡ, lo lắng và chăm sóc tôi.

                   Cô là một người tôi rất tôn trọng. Có đôi khi cô giận dữ, hay la mắng chúng tôi, nhưng cô vẫn là người rất quan trọng đối với tôi. Cô đã dành cả một năm học dài để dạy cho chúng tôi những điều hay lẽ phải, đã trao vô vàn kiến thức bổ ích cho chúng tôi. Không có thứ gì có thể đánh đổi sự miệt mài của cô. Chúng tôi đã rất vui mừng khi trở thành những học trò bé bỏng của cô. Người cô chủ nhiệm mà tôi đang nói đến là cô Tuyền – lớp 5/9 của chúng tôi. Cô dìu dắt chúng tôi trở thành học sinh ngoan, trò giỏi. Được học cô, tôi thực sụ cảm nhận được câu nói: “Cô giáo như mẹ hiền”. Khi chúng tôi vấp ngã, cô đều dịu dàng nâng đỡ. Đôi khi chúng tôi có nghịch ngợm,cô cũng không la mắng nặng lời, nhưng tôi biết cô rất buồn. Chắc hẳn, trong quãng thời gian đi học, ai cũng có một kỉ niệm đẹp, khó phai. Tôi cũng vậy. Lần đầu tiên gặp cô Tuyền, tôi có cảm giác cô thật thân thiện và dễ mến vô cùng. Cô ngước nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng nói: “ Chào em! ”. Tôi rụt rè đáp lại : ” Chào cô ạ ”. Cô là người tôi rất yêu quý. Có bài toán khó, cô sắp xếp công việc, ở lại giúp tôi. Đôi khi tôi không hiểu, cô kiên nhẫn nói lại từ đầu, dù tôi biết là công việc của cô khá bận rộn.

                    Không đáp lại tấm chân tình, tôi còn khiến cô buồn lòng hơn. Hôm ấy, tôi ở lại trực nhật, cô thì đang ở lại soạn giáo án. Tôi trực nhật vừa xong thì công việc của cô cũng vừa kết thúc. Định ra về, tôi bỗng nghe tiếng cô gọi : ” Vy ơi, lên đây cô bảo !”. Cô đưa cho tôi một tập tài liệu được đóng kín mít rồi dặn :” Vì cặp cô hết chỗ bỏ nên nhờ em đem về nhà, ngày mai đem lên lại cho cô nhé! Tuyệt đối không được mở ra ”. Tôi vui vẻ chấp nhận rồi chạy về nhà. Buổi tối, chuẩn bị học bài, lấy sách vở ra thì thấy tập tài liệu. Chợt lóe lên trong đầu một suy nghĩ : ” Trong này có gì mà cô đóng kín thế nhỉ ? Mình mở ra một xíu thì có sao đâu ! Làm sao cô biết được ! ” Không thể kiềm chế sự tò mò, tôi đã cẩn thận mở ra và nhìn thấy đó là bài kiểm tra đột xuất ngày mai. Vừa sửng sốt, vừa sung sướng, nếu biết trước bài, ngày mai mình sẽ được điểm tốt. Mọi người sẽ nể mình. Thế rồi tôi đã mở tập tài liệu  ra. Ngày mai, tôi đã dán tập tài liệu một cách cẩn thận rồi đưa cho cô. Cô cười vì thấy tập tài liệu không có gì lạ thường. Hôm trả bài kiểm tra, cô nói :” Dạo này, môn toán của lớp ta rất tệ. Nhưng chỉ có mình bạn Vy được điểm tốt, rất đáng khen. Cô đề nghị cả lớp vỗ tay tuyên dương bạn ”. Cả lớp đều vỗ tay tán thưởng. Trong giây phút ấy tôi thật sự đáng hổ thẹn. Suốt một giờ học, trong lòng tôi cảm thấy áy náy, khó chịu. Tôi đã rất hối hận. Cuối giờ, khi cả lớp đã về hết, tôi lên gặp cô. Cô hỏi :”Có chuyện gì không ổn sao Vy ? ”. Tôi chỉ biết im lặng. Sau một hồi, cô lại trìu mến hỏi : ” Em bị đau à ? ”. Lúc đó, cảm xúc trong tôi đã trào dâng. Tôi sà vào lòng cô, vỡ òa lên khóc. Vừa khóc, tôi vừa nói : ”Em thành thật xin lỗi cô. Vì tò mò nên em đã mở tập tài liệu ra. Em đã phụ lòng tin của cô. Em sẽ không tái phạm một lần nào nữa.” Cô thoáng buồn và bảo : ”Lần sau, em đừng bao giờ làm như vậy nữa nhé!”. Tôi và cô đã cùng trải qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, làm tôi và cô càng trở nên thân thiết.

                  Cô là nguồn động lực giúp tôi vươn xa trong học tập. Đó là bí mật của riêng tôi và cô. Người giúp tôi tự tin vào bản thân hơn chính là cô. Tôi rất trân trọng khoảng thời gian đã qua của tôi và cô. Lời nói của cô thật nhẹ nhàng, dịu dàng như mới vừa hôm qua thôi.

                  Đây chỉ là một kỉ niệm nhỏ, nhưng ý nghĩa của nó vô cùng lớn và khó phai. Không có lời lẽ nào diễn tả được sự tôn trọng của tôi đối với cô. Cô luôn chỉ cho tôi những điều hay và chưa đúng. Khi có người hỏi:”Thầy cô giáo nào mà em kính trọng nhất ?” Tôi sẽ luôn trả lời rằng: đó là cô Tuyền-cô là người mà tôi luôn kính trọng và yêu quý. Tôi sẽ giữ mãi kỉ niệm đó trong lòng, và không một phút giây nào tôi có thể quên được cô. Cô như người mẹ tuyệt vời. Cô ơi!  Dù lớn bao nhiêu, em vẫn chỉ là đứa học trò bé nhỏ của cô thôi!

“NHỮNG CON CỪU NHỎ” CỦA CÔ

Bao năm tháng, nay ta giật mình tỉnh giấc

Sắp qua rồi những tháng ngày thân thương

Những ngày vui của một thuở đến trường

Đang trôi dạt theo từng chòm mây trắng.

Con nhớ lắm những ngày xưa đằm thắm

Cô dạy con từng nét chữ vần thơ

Cô đưa con gõ cánh cửa cuộc đời

Và duyên dáng của một người con gái.

Tâm hồn con, một nỗi buồn dài

Cô ôm ấp, xoa đầu khi con khóc

Vầng trán cô những vần nhăn se sắt

Âu yếm nhìn chúng con

Tuổi nhỏ chúng con nào đâu biết ưu phiền

Vẫn ngỗ nghịch gọi cô là “ trại chủ ”

Và chúng con là những con cừu bé nhỏ

Cô chăn dắt trên đồng cỏ tri thức bao la.

Khi những ngày cuối của thời học sinh sắp qua

Con mới giật mình nhận ra một điều nho nhỏ

Một tình thương bao la và vô tận

Cô dành cho những con cừu nhỏ – chúng con.

TẤM LÒNG CÔ

                    Ngày 20-11 là một trong những ngày lễ truyền thống hằng năm để học sinh Việt Nam tỏ lòng biết ơn đến thầy cô giáo của mình. Nhân dịp này em cũng muốn gửi đến cô Mẫn – cô chủ nhiệm năm nay của em qua những dòng chữ tri ân này. Trong năm học 2016-2017, lớp 5/10 là lớp mới được quy tụ học sinh từ các lớp. Mỗi lớp vài bạn, riêng chỉ có mỗi mình em chuyển từ lớp 5/1 qua.

                    Ngày đầu tiên tập trung tới trường, trong lòng em vừa buồn vừa có cảm giác  hồi hộp lo lắng. Buồn vì xa các bạn cũ đã học chung với nhau bốn năm rồi, hồi hộp lo lắng vì không biết sang lớp mới các bạn như thế nào và còn cô giáo mới nữa.Thế rồi cô xuất hiện trước cửa lớp với nụ cười rạng rỡ trên gương mặt.Cô có dáng người thon gọn,cân đối. Mái tóc cô đen óng xõa ngang vai. Cử chỉ cô dịu dàng,ân cần hỏi thăm từng bạn.Cô an ủi và động viên cả lớp: “Lớp mình tuy là lớp mới tách nhưng cô muốn các em đoàn kết và cùng nhau cố gắng học tập cho thật tốt nhé”.Còn em, cô biết em vừa bị gãy tay nên cô nhắc nhở: “ Kiệt ơi, em không được chạy nhảy nhiều và lát nữa ra về để các bạn ra trước rồi hãy từ từ đi kẻo xô đẩy té thì nguy hiểm”. Khi nghe cô nói câu đó thì trong lòng em cảm thấy rất ấm áp. Sự dịu dàng ân cần của cô giáo, sự thân thiện của các bạn đã xua tan đi cái cảm giác lo lắng hồi hộp trong em. Cho đến tận bây giờ, cô vẫn dành sự quan tâm, chăm sóc chu đáo cho mỗi học sinh trong lớp như ngày đầu tiên. Mỗi lần nhà trường tổ chức hoạt động ngoại khóa ở ngoài, cô tất bật chuẩn bị mọi thứ từ thức ăn, nước uống đến việc dặn dò chúng em thật kỹ lưỡng. Nào là chúng em phải xếp hàng trật tự, không nên tách ra ngoài đi một mình. Buổi trưa sau khi chúng em tham dự cuộc thi đá bóng do trường tổ chức, lớp em ra về sau cùng, nhìn hình ảnh cô tất bật chạy đi chạy lại rót cho chúng em từng ly nước ngọt mát rượi, chia cho chúng em từng cái bánh bông lan nhỏ xinh làm em cảm thấy rất vui. Mồ hôi nhễ nhại dưới cái nắng oi bức nhưng trên môi cô luôn nở nụ cười rạng rỡ. Đó là hình ảnh rất đẹp, một cái đẹp toát ra từ tâm hồn của một nhà giáo luôn yêu thương học sinh của mình. Trong lớp cô hay dành sự quan tâm đặt biệt với các bạn có hoàn cảnh khó khăn,lúc chia quà bánh cũng để cho các bạn ấy nhiều hơn. Kết quả học tập của mỗi bạn cũng được cô theo dõi rất chặt chẽ và thường xuyên thông báo với phụ huynh. Cô luôn để ý từng chuyện nhỏ nhặt trong lớp để kịp thời giải quyết không để phát sinh những vấn đề lớn.Với em được đến trường là một điều may mắn, có được cô giáo tốt là một niềm hạnh phúc. Là học sinh lớp 5 cũng là năm cuối cấp trước khi rời mái trường thân yêu, khi nào đến lớp em đều rất vui.

                    Mỗi ngày cô đều tặng cho chúng em một viên kẹo nhỏ ngọt ngào. Đó là kẹo yêu thương. Tình yêu thương của cô cho học sinh. Người ta nói rằng kí ức tuổi thơ là cánh diều nâng cho ta bay lên những ước mơ. Sau này một phần kí ức của em sẽ là cô.

NHỚ ƠN THẦY CÔ

                        Sắp đến ngày 20/11 rồi, ngày nhà giáo Việt Nam, ngày mà học sinh chúng em tỏ lòng biết ơn sâu sắc. Với em hình ảnh các cô dạy dỗ khi em bước chân vào trường làm sao quên được. Lúc này cảm xúc em dâng trào khó tả khi nghĩ đến công lao của cô. Em luôn coi cô như là mẹ hiền thứ hai của em.

                       Ngay từ khi chúng em còn bỡ ngỡ bước chân vào trường tiểu học Trần Cao Vân, chính cô Châu là người dạy cho em đánh vần và uốn nắn cho em từng nét chữ. Bây giờ em cũng là học sinh lớp 4 rồi, cô Tuyền cũng là người đã theo sát chúng em để truyền đạt cho chúng em những kiến thức cơ bản và dạy cho chúng em cách làm người, có lòng nhân ái để chúng em hoàn thiện hơn.

                       Càng nghĩ đến cô, chúng em thầm hứa sẽ cố gắng học tập thật tốt để đền đáp công ơn dạy dỗ của cô và để sau này trở thành con ngoan trò giỏi, là người có ích cho xã hội. Nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11 em chúc cô và gia đình luôn khỏe mạnh và hạnh phúc. Em sẽ mãi mãi nhớ đến cô cho dù có đi nơi đâu.

NGƯỜI “NÂNG CÁNH ƯỚC MƠ” CHO EM

                                                     Ai nâng cánh ước mơ cho

Là thầy cô không quản ngày đêm

Ai dạy dỗ chúng em nên người

Là thầy cô em ghi nhớ suốt đời.

                    Đã 4 năm học trôi qua, em đã được học tập và rèn luyện dưới mái trường Trần Cao Vân thân yêu. Nơi đây em đã được thầy cô dạy bảo những điều hay lẽ phải. Mỗi thầy cô đều để lại trong em những ấn tượng khó phai. Trong số các thầy cô giáo ấy, cô Châu là người mạng lại trong em cảm xúc sâu sắc. Nhớ ngày nào còn rụt rè, bỡ ngỡ khi bước chân vào Trường Tiểu học Trần Cao Vân. Ngôi trường to lớn, khang trang hiện ra trước mắt em trong sự ngỡ ngàng. Mọi cảnh vật hoàn toàn khác lạ so với trường mẫu giáo mà em đã học. Em hồi hộp, e ngại, cứ đứng nép mình vào bố như muốn được chở che. Thế nhưng cảm giác lo sợ của em dần dần tan biến khi đôi bàn tay ấm áp của cô dẫn em vào lớp học. Em còn nhớ như in lời động viên của cô: “Con hãy mạnh dạn lên nhé!”. Suốt một năm học, cô đều chăm lo cho em từ việc học tập đến việc ăn uống trong buổi trưa ở lại bán trú. Nhờ cô dạy dỗ nên em học tốt và mạnh dạn hơn nhiều. Công ơn của cô cao cả biết nhường nào!

                   Sự tận tụy, lòng đam mê, nhiệt huyết của cô em sẽ mãi khắc ghi. Em luôn tự nhủ với mình sẽ cố gắng học tập chăm chỉ và rèn luyện đạo đức thật tốt để không phụ lòng tin yêu của cô.

BIẾT ƠN THẦY CÔ

                    Quả đúng như lời ông cha ta đã truyền dạy cho con cháu bao đời: “Không thầy đố mày làm nên”. Kiến thức chúng ta có được hôm nay là nhờ công ơn của thầy cô. Mỗi năm, cứ đến ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, chúng em mới có dịp bày tỏ lòng biết ơn cô thầy.

                    Thầy cô ơi! Chúng em luôn luôn ghi nhớ công ơn của thầy cô trong suốt cả cuộc đời mình. Thầy cô đã dìu dắt bao thế hệ học sinh tiến bước đi lên, làm theo lời Bác:

“Vì lợi ích mười năm trồng cây

Vì lợi ích trăm năm trồng người”

                    Không quản khó khăn vất vả, từng ngày thầy cô chắp cánh cho chúng em bước vào đời. Sẽ chẳng bao giờ em quên được hai tiếng “Thầy cô” Những bài thầy cô dạy là hành trang kiến thức, là sức mạnh tri thức mà từ đó em sẽ vững vàng hơn.

                   Mùa đông đến rồi, những cơn gió đầu mùa giá buốt sẽ khiến thầy cô vất vả hơn. Nhưng với niềm tin và lòng yêu thương mà các thầy cô dành cho học sinh, lòng nhiệt huyết trong thầy cô sẽ sưởi ấm, xua tan cái rét, sáng bừng lên trong dịp Nhà giáo Việt Nam 20/11 này. Em xin thay mặt cho tập thể lớp 4/1, chúc thầy cô luôn vui vẻ tràn ngập niềm vui trong cuộc sống và thành công trên con đường dạy học của mình.

CÔ GIÁO LỚP MỘT CỦA TÔI

                                      “Ngày đầu tiên đi học

                                      Em mắt ướt nhạt nhòa

                                      Cô vỗ về an ủi

                                      Chao ôi sao thiết tha…”

                      Lời bài hát gợi cho tôi nhớ đến buổi đầu tiên đi học của mình. Chắc hẳn trong mỗi chúng ta, ai cũng đã từng là một học sinh lớp Một khi bước vào trường tiểu học với đầy sự bỡ ngỡ và sợ sệt. Tôi cũng vậy! Nhớ sáng hôm ấy, mẹ chở tôi đến trường, trên đường đi nỗi lo sợ của tôi lại dâng lên. Tôi sợ khi đến trường sẽ không có ba mẹ che chở, bảo bọc tôi, không có ai chơi với tôi, mọi thứ đều xa lạ với tôi… Nhưng trái với sự lo lắng ấy, tôi lại đón nhận được sự yêu mến của bạn bè và sự chăm sóc của cô giáo.

                       Cô Thủy là người thầy đầu tiên của tôi, người đã chăm sóc, dạy cho tôi từng con số, những cái chữ đầu tiên, là người đã truyền đạt cho tôi vô số kiến thức hay và bổ ích. Cô ân cần, dịu dàng nhưng có lúc cô cũng nghiêm khắc đối với học sinh. Cô xem học sinh như những đứa con ngoan của mình. Cô luôn mỉm cười mỗi khi chúng tôi học tốt. Cô khuyến khích, động viên mỗi khi có học sinh trong lớp buồn hay làm sai điều gì đó. Tôi nhớ nhất khi tôi đi thi viết chữ đẹp, cô đã cầm tay tôi, uốn nắn cho tôi từng nét chữ . Lúc ấy bàn tay của cô sao mềm mại và ấm áp đến thế! Có lần, một bạn nam nghịch ngợm đã làm hỏng máy tính của cô nhưng cô không la mắng mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở.Trong mắt tôi, cô là người mẹ thứ hai của tôi, cô đã dẫn dắt cho tôi đi đến một tương lai tươi sáng. Tôi cảm ơn cô vì đã dạy dỗ tôi nên người. Dẫu sau này, không còn học ở  ngôi trường Trần Cao Vân thân yêu, tôi sẽ vẫn luôn nhớ về cô.

                      Nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam 20-1, tôi xin gởi lời chúc và cảm ơn đến cô: “ Em chúc cô luôn luôn khỏe mạnh, yêu nghề.”

TRI ÂN THẦY CÔ

                    Cứ mỗi lần đến ngày 20/11, ngày Nhà giáo Việt Nam, lòng em bỗng thấy xao xuyến, bồi hồi. “Thầy cô”, chỉ hai tiếng thôi mà em cảm thấy thiêng liêng và cao quý quá. Mới ngày nào còn bỡ ngỡ trước cổng trường mà giờ đây em đã là học sinh lớp bốn với nhiều yêu thương đong đầy cảm xúc. Em luôn tự hào là học sinh của trường tiểu học Trần Cao Vân. Tự hào vì không chỉ được học tập trong môi trường tốt, mà vì chúng em được những thầy cô giáo tận tình dạy dỗ, yêu thương, lo lắng như những người cha, người mẹ. Nhờ thầy cô mà chúng em biết học, biết viết, biết yêu thương và giúp đỡ. Ngoài truyền đạt văn hóa, cô Trang đã uốn nắn cho em từng nét chữ đầu đời, cô Lê dạy cho em biết thế nào là đoàn kết, yêu thương. Cô Linh cho em biết thế nào là bao dung và nhân ái. Đặc biệt, chỉ vào lớp bốn được mấy tháng thôi nhưng hình ảnh thầy Hưng ân cần, quan tâm và lo lắng cho chúng em như người cha hiền từ là động lực cho chúng em vươn lên trong học tập. Thầy cô đã tốn bao nhiêu công sức, những giọt mồ hôi để đem đến cho chúng em niềm vui và hạnh phúc. Xin cảm ơn những thầy cô Trường Tiểu học Trần Cao Vân đã dạy dỗ và dìu dắt chúng em. Thầy cô là vầng trăng soi sáng con đường chúng em đi. Chúng em sẽ cố gắng học tập tốt, phấn đấu càng nhiều thành tích cao để dâng tặng cho các thầy cô kính yêu, đền đáp công ơn dạy dỗ của thầy cô.

NGÔI NHÀ THỨ HAI CỦA EM

                    Hướng đến ngày 20/11 lòng em lại rộn lên bao niềm vui, sự biết ơn và tự hào về thầy cô, bạn bè ở ngôi trường Trần Cao Vân thân yêu mà em đang theo học.

                   Em tự hào khi trường em là một ngôi trường khang trang, đẹp đẽ với những dãy nhà ba tầng sừng sững. Tất cả các thầy cô trong trường đều là những giáo viên giỏi, hết lòng tận tuỵ, truyền lại cho chúng em những bài học quý để giáo dục chúng em nên người. Bạn bè đều là những người thân thiện, giúp đỡ nhau khi gặp những bài học khó, chia sẻ cho nhau mỗi khi có bánh kẹo ngon. Đặc biệt năm nay, em được cô giáo Thục Uyên làm chủ nhiệm. Cô là một người vui tính nhưng cũng khá nghiêm khắc. Tuy em chỉ mới được học cô một thời gian nhưng em cảm nhận được tất cả những điều tốt đẹp mà cô đang dành cho em. Cô biết em học còn yếu nên thường xuyên quan tâm, động viên, khích lệ em cố gắng hơn trong học tập.

                   Nhân ngày 20/11, em kính gửi đến cô giáo chủ nhiệm cùng tất cả các thầy cô trường Trần Cao Vân những lời chúc tốt đẹp nhất, những bó hoa tươi thắm nhất. Em xin hứa sẽ cố gắng rèn luyện, ngày càng tiến bộ hơn trong học tập để không phụ lòng dạy dỗ của thầy cô.

CÔ GIÁO CŨ

                     Mỗi năm, khi sắp đến ngày 20/11, lòng em lại dâng lên những cảm xúc khó tả, bồi hồi nhớ lại những kỉ niệm về thầy cô.

                     Trong những ngày đầu cắp sách đến trường, sự bỡ ngỡ, sợ sệt trong em rất lớn. Nhưng nó bỗng tan biến khi em nhìn thấy nụ cười và sự nhẹ nhàng của cô. Cô Hà ơi! Vậy là đã ba năm trôi qua, giờ em đã lớn khôn dần theo năm tháng thì trên gương mặt cô cũng hằn sâu bao nỗi nhọc nhằn, vất vả nhưng ánh mắt cô vẫn sáng lên một niềm tin, một tình yêu với bao lứa học trò. Đến giờ đây, em mãi không quên những cái a, b, c, …, những phép cộng, trừ đầu tiên cô đã dạy em. Em yêu cô nhiều lắm.

                    Nhân ngày 20/11, em gửi đến cô những lời chúc tốt đẹp và lòng biết ơn vô hạn. Em kính chúc cô luôn mạnh khoẻ, hạnh phúc để tiếp tục chèo lái những chuyến đò tri thức.

23 tháng 3 2022

Em đã được học rất nhiều các thầy,cô giáo nhưng người để lại ấn tượng sâu sắc nhất đối với em là cô Hồng. Cô là giáo viên chủ nhiệm lớp em năm nay.

Năm nay cô Hồng đã ngoài 30 tuổi , cái tuổi đã bước qua thời xuân xanh nhưng cô vẫn còn trẻ lắm. Cô có dáng người dong dỏng cao, nước da trắng hồng như đánh phấn. Mái tóc dài, mượt luôn được cô buộc sau gáy. Cô có khuôn mặt trái xoan trắng hồng, đôi mắt to, đen láy như luôn cười với chúng em. Ánh mắt của cô luôn tràn đầy sự ấm áp yêu thương và sự tin cậy dành cho chúng em. Những lúc cô cười để lộ ra hàm răng trắng bóng, đều đặn cùng nụ cười hiền hậu, bao dung.Tính tình cô lúc nào cũng vui vẻ khi trò chuyện với chúng em, khi em mắc lỗi cô nghiêm khắc chỉ bảo để em sửa sai. Với em cô Hồng như một người mẹ, người cha luôn theo sát em rèn luyện em trở thành học sinh chăm ngoan, học giỏi. Giọng nói của cô rất nhẹ nhành, truyền cảm, chứa đựng sự lôi cuốn chúng em vào những bài giảng. Cô đưa chúng em biết đi đến từ kiến thức xung quanh đến những kiến thức của xã hội. Từ đó, cô giống như cơn gió đưa chúng em đi đến khám phá những kiến thức mới mẻ đầy bí ẩn để chúng em cùng suy ngẫm, cô trò cùng tìm lời giải cho những bí ẩn đó.Cô Hồng sống rất giản dị, cô luôn quan tâm đến từng học sinh trong lớp. Sự quan tâm tỉ mỉ của cô đã dìu dắt chúng em trong vượt qua những khó khăn trong học tập.

Em luôn nhớ đến cô bằng tình cảm yêu quý, kính phục. Em tự hứa với bản thân lúc nào cũng cố gắng ngoan ngoãn, học giỏi để xứng đáng là học sinh của cô.

23 tháng 3 2022

Thanks

7 tháng 1 2022

bố mẹ em có quan hệ rất rộng nên e đã đc tiếp xúc và nói chuyện với nhiều người, trong đó có 1 người mà e ấn tượng nhất đó chính là cậu em.

cậu e là 1 công an, tuy k phải là sếp lớn nhưng cậu e rất tốt bụng và chăm chỉ làm nhiệm vụ. có lần, e đi hc về, lúc đó bố mẹ e bận nên k đón e về đc, e phải đi bộ về nhà. trong lúc đi về,e bỗng thấy có 1 nhà đang bị cháy, e nhìn thấy từ xa xa, cậu e và 1 đứa bé cõng trên lưng, ông ấy có khá nhiều viết thương. e đến đó và hỏi cậu e, cậu e nói rằng: "do đội cứu hỏa đến muộn, và cậu thấy cs 1 đứa bé đang bị mắc kẹt ở trên nên cậu đã đưa đứa bé xuống".

sau đó nhân viên y tế xuống và điều trị viết thương của cậu e. e rất vui khi có cs đc người cậu đã k nghĩ đến thân mình để cứu người

31 tháng 8 2022

Trong cuộc đời của mỗi người, ta sẽ gặp những người mà có lẽ ta không thể nào quên, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng ta. Tôi cũng vậy, tôi có một người giáo viên luôn tồn tại trong trái tim tôi, cô giáo chủ nhiệm của tôi.

Cô giáo tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, là một nhà giáo luôn tận tâm và hết mình với nghề. Cô không cao lắm, dáng người cô hơi gầy. Cô có làn da hơi nâu sạm mà khỏe khoắn. Mái tóc cô đen óng, mượt mà, dài đến ngang gáy, ôm lấy khuôn mặt trái xoan, cân đối. Đôi mắt cô sáng ngời như vầng sao, ẩn hiện sau làn mi cong, đen láy. Nơi khóe mắt cô đã dần xuất hiện những nếp nhăn nhỏ, phải chăng đó là dấu hiệu của những năm tháng cô cống hiến hết mình cho nghề, cho học sinh thân yêu của mình. Đôi môi mỏng, lúc nào cũng nở nụ cười thân thiện với học trò, với mọi người xung quanh. Mỗi khi cô cười, sau làn môi lại là hàm răng trắng đều như sứ, cùng đôi má lúm đồng xu nhỏ ẩn hiện nơi cánh môi, khiến cô càng duyên dáng, gần gũi với học sinh.

Cô ăn mặc không quá cầu kỳ, ngày ngày đến lớp, cô chỉ mặc áo sơ mi, quần âu giản dị, đôi khi vào dịp lễ, cô mới diện những bộ váy, áo dài rực rỡ. Nhưng dù cô mặc trang phục gì, trong mắt tôi, cô vẫn luôn tỏa sáng, xinh đẹp. Cô có giọng nói trầm ấm, dịu dàng. Mỗi khi giảng bài, giọng nói cô như thu hút chúng tôi chú ý, đắm chìm vào trong từng bài giảng.

Cô ít khi trách mắng học sinh bao giờ mà thường chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng. Mỗi khi phải nặng lời với học trò, đôi mắt cô thường buồn bã, giọng nói cô đầy u sầu, có lẽ cô cũng đau lòng lắm, những lúc như vậy, chúng tôi thường cảm thấy có lỗi với cô và thương cô nhiều lắm. Cô luôn không quản thời gian, vất vả để truyền đạt kiến thức cho chúng tôi, chỗ nào không hiểu hay có bài tập nào khó, cô đều sẵn sàng hướng dẫn cho chúng tôi cách làm bài. Có lẽ, niềm hạnh phúc của cô chính là được nhìn lũ học trò thơ ngây ngày một trưởng thành, tiếp thu được tri thức. Với cô phải chăng như vậy là quá đủ.

Cứ mỗi chuyến đò qua sông, người lái đò lại quay trở lại, tiếp tục những chuyến hành trình đưa đò với những hành khách khác của mình. Cũng giống như cô giáo tôi vậy, cô đã đưa bao lứa học trò qua sông, hoàn thành nhiệm vụ, trọng trách của một nhà giáo. Tôi rất yêu quý cô giáo của tôi. Tôi sẽ luôn cố gắng học tập thật tốt để khiến cô có thể tự hào.

9 tháng 3 2018

bài văn của bn rất hay

mk thấy vậy 

đó là nhận xét của mk

hok tốt

8 tháng 3 2018

câu hỏi là gì vậy

Trong dịp nghỉ hè năm học vừa rồi Bố Mẹ em đưa em đi chơi ở biển Nha Trang em rất vui và có nhiều ấn tượng sâu sắc.Nha Trang là một vùng đất du lịch khá là nổi tiếng, với khí hậu mát mẻ và có đủ điều kiện để phát triển du lịch vì vậy đã thu hút mạnh mẽ những lượng khách trong và ngoài nước đến đây vui chơi và giải trí, những hình ảnh về biển ấn tượng nhất với em là...
Đọc tiếp

Trong dịp nghỉ hè năm học vừa rồi Bố Mẹ em đưa em đi chơi ở biển Nha Trang em rất vui và có nhiều ấn tượng sâu sắc.

Nha Trang là một vùng đất du lịch khá là nổi tiếng, với khí hậu mát mẻ và có đủ điều kiện để phát triển du lịch vì vậy đã thu hút mạnh mẽ những lượng khách trong và ngoài nước đến đây vui chơi và giải trí, những hình ảnh về biển ấn tượng nhất với em là những con sóng đánh làm cho nước xô vào bờ, những lúc thủy chiều lên, những gợn sóng lăn tăn ngoài biển đã tạo nên nhiều ảnh hưởng lớn trong tâm trí của người xem. Chắc hẳn khi ai đi qua miền đất này cũng có những ấn tượng rất đặc biệt bởi nó tạo nên những ảnh hưởng lớn đến lượng khách của chúng ta, những hình ảnh đó đã tạo nên những ấn tượng mạnh mẽ và điều đó đã thu hút tầm nhìn và sự chú ý của con người. Hình ảnh về một bờ biển thân thương đã tạo nên nhiều những ấn tượng lớn và nó đưa chúng ta đến những miền đất du lịch và tạo nên nhiều những dấu ấn sâu sắc.

Hình ảnh về một cảnh biển vào buổi sáng đẹp trời đã tạo nên những dấu ấn trong tâm hồn người xem, hình ảnh đó đã tạo nên cho chúng ta những ấn tượng sâu sắc, hình ảnh biển vào một buổi sáng đã tạo nên những dấu ấn nhẹ nhàng và tình cảm trong con người, hình ảnh đó đã tác động mạnh mẽ trong con người Việt Nam, hình ảnh về một bờ biển vào một buổi sáng bình minh đã tạo nên những dấu ấn sâu sắc, cảnh biển trong lành dưới ánh nắng ban mai, những hình ảnh về một buổi sáng trên biển thật mang dấu ấn tượng trưng trong hình ảnh của con người, những hình ảnh đó mang trong con người nhiều ấn tượng khi biển và con người hòa nhập với nhau nó đã đưa con người với những cảm xúc riêng và tiêu biểu cho một vùng thiên nhiên đẹp. Thiên nhiên ở vùng biển đã làm cho chúng ta không ngừng ngắm nó và tạo nên một vùng thiên nhiên rộng lớn hình ảnh đó đã làm cho chúng ta phát triển bản thân hơn khi những quang cảnh đó nổi bật trong tâm trí mỗi con người, hình ảnh về một vùng biển lộng lẫy đã tác động đến tâm trí của mỗi con người, hình ảnh về thiên nhiên đẹp đã tạo nên những cái nhìn sâu sắc trong tâm hồn của người xem.

Hình ảnh về một vùng biển đẹp đã tạo nên nhiều cung bậc trong tâm hồn của người đọc khi nó tác động trực tiếp đến tâm hồn của con người, những hình ảnh về một vùng biển nổi bật đó là những ấn tượng nhất, những hình ảnh đó mang dấu ấn ấn trong tâm hồn con người, hình ảnh đó đã mang cho con người những dấu ấn sâu sắc, vào những buổi sáng ban mai khi mặt trờ mới mọc con người ra biển ngắm cảnh thiên nhiên và con người rộng lớn, con người đông vui nhộn nhịp như một đàn ong vỡ tổ, hình ảnh đó đã tác động đến cảm xúc của con người, hình ảnh về một vùng biển đẹp với những con sóng dạt dào và những hình ảnh đó đã tác động mạnh mẽ trong tâm hồn người đọc hôm nay và mai sau khi đến nơi đây, hình ảnh đó đã tác động đến những khung cảnh thiên nhiên mang những ấn tượng sâu sắc, nhiều hình ảnh tạo nên những bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp và nó đã làm cho chúng ta có nhiều khung cảnh đẹp để ngắm nhìn nó.

Những hình ảnh thiên nhiên đẹp tại một vùng biển đó đã tạo cho chúng ta nhiều những hình ảnh rộng lớn và mang những ấn tượng sâu sắc trong lòng người xem khi nó chưa đựng nhiều khung cảnh mang dấu ấn mạnh mẽ, những hình ảnh đó đã tạo nên những cảnh thiên nhiên trù phú, những núi cao và những dòng nước nhẹ trôi, hình ảnh đó đã tạo nên nhưng hình ảnh mang những ấn tượng mạnh mẽ khi con người đã đưa ra những lý tưởng lớn lao và nó mang những dấu ấn trong cách nhìn của tác giả về sự vật đó. Một vùng biển đã tạo nên nhiều ấn tượng đẹp trong tâm hồn của tôi, vào buổi sáng tôi có thể ngắm được cảnh mặt trời mọc ngoài biển, khi chiều tà ngắm những hình ảnh mặt trời xuống núi, và hình ảnh thủy triều lên đó là toàn bộ những hình ảnh đẹp và tạo nên những ấn tượng mạnh mẽ trong tâm hồn con người, nhiều những hình ảnh đó đã tạo nên những cung bậc cảm giác mong nhớ, khi ra về chúng ta cũng có thể hình dung và phát triển những cảm xúc mạnh mẽ trong con người mình.

Hình ảnh về một vùng đẹp đã tạo nên những cảm xúc đặc biệt trong tâm hồn tôi và gia đình, khi ra về tôi có cảm giác luyến tiếc về vùng đất nơi đây, đây là một vùng đất đẹp và nó tạo nên nhiều ấn tượng sâu sắc nhất trong tâm hồn của tôi, khi ra đi tôi mong ước sẽ có ngày được trở lại nơi đây để du lịch.

Những hình ảnh đó đã tạo nên những ấn tượng mạnh mẽ trong tâm hồn của tôi, những khoảnh khắc đó thật kì diệu và nó mang những ấn tượng trong quãng đời học sinh của tôi, tôi và bố mẹ đã có dịp đi chơi vui vẻ và hạnh phúc, những khoảng khắc đó in đậm trong tâm trí của em, em mong ước sẽ sớm ngày quay lại đây và du lịch cùng gia đình, những khoảnh khắc đó em sẽ không quên bởi nó rất tuyệt vời.

2
3 tháng 8 2019

bai viet hay qua ban oi

3 tháng 8 2019

bình thường thôi

    cũng chỉ là từ mấy bài copy trên mạng mà ra

mà mk khuyên bạn ko nên phụ thuộc vào mấy bài ấy đâu.bạn tự viết còn hay hơn mấy bào ấy  nhiều

   ai thấy mk nói đún cho xin 1 k

8 tháng 3 2022

Những thành tựu văn hóa tiêu biểu của Ấn Độ cổ đại

Thành tựu

Nội dung

Tôn giáo

- Bà la môn là tôn giáo cổ xưa nhất ở Ấn Độ đề cao sức mạnh của các vị thần, sinh ra các đẳng cấp.

- Phật giáo được sáng tạo từ thế kỉ VI TCN, nội dung căn bản là luật nhân quả, chủ trương mọi người đều bình đẳng

Chữ viết và văn học

Người Ấn Độ dùng chữ Phạn. Các tác phẩm lớn là Kinh Vê-đa và hai bộ sử thi Ra-ma-ya-na và Ma-ha-bha-ra-ta,…

Khoa học tự nhiên

- Các số từ 0 đến 9 được người Ấn Độ phát minh và sử dụng ra sớm.

- Biết sử dụng thuốc tê, thuốc mê khi phẫu thuật, biết sử dụng thảo mộc để chữa bệnh

Kiến trúc và điêu khắc

- Ấn Độ có nhiều công trình kiến trúc kì vĩ, chủ yếu làm bằng đá, còn lại đến ngày nay là chùa hang A-gian-ta và đại bảo tháp Sanchi.



 

8 tháng 3 2022

Tham khảo

Những thành tựu văn hóa tiêu biểu của Ấn Độ cổ đại là:

• Ấn Độ là nơi khởi phát của tôn giáo, trong đó hai tôn giáo chính là Hin-đu và Phật giáo.

• Người Ấn Độ sáng tạo ra chữ viết từ rất sớm, phổ biến nhất là chữ Phạn.

• Văn học Ấn Độ phong phú và nhiều thể loại, tiêu biểu nhất là sử thi.

• Công trình kiến trúc Hinđu giáo và Phật giáo đồ sộ, được xây dựng nhiều nơi

• Người Ấn Độ biết làm ra lịch, tạo ra các chữ số mà ngày nay vẫn còn đang sử dụng.

Phật giáo chủ trương mọi người bình đẳng.

VD: 10+10=20

14 tháng 6 2018

Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm” - câu tục ngữ này luôn đúng trong mọi thời đại. Dù theo thời gian, những quan niệm về chuẩn mực của người phụ nữ có nhiều thay đổi thì phụ nữ vẫn là người thắp lửa trong gia đình, vẫn là người có tác động đặc biệt quan trọng đối với mỗi thành viên trong gia đình, nhất là đối với con cái của họ.

Từ xa xưa, việc chăm lo gia đình, nuôi dạy con cái đã là thiên chức của người mẹ. Niềm hạnh phúc vô bờ bến của mỗi người phụ nữ đó là được làm mẹ, được chăm sóc cho những người mình yêu thương. Điều đó không hề thay đổi theo tiến trình lịch sử, dù quan niệm của mỗi thời đại có khác nhau đi chăng nữa.

Ai đã từng làm mẹ sẽ cảm nhận sâu sắc về tình yêu thương, sự nhọc nhằn, hy sinh, tảo tần nuôi con khôn lớn của người mẹ. Mẹ là người mang nặng đẻ đau và nuôi con khôn lớn nên người. Chín tháng mười ngày nuôi dưỡng những bào thai, khi con mẹ cất tiếng khóc chào đời dù đang trong cơn đau đớn để cho con ra đời nhưng mẹ vẫn mỉm cười hạnh phúc. Không quản ngày đêm, mẹ chăm lo cho con từng miếng ăn giấc ngủ. Nhà thơ Trần Quốc Minh đã có những câu thơ ngọt ngào và sâu lắng nhất khi nói về tình cảm, tấm lòng của người mẹ dành cho con:

“ Những ngôi sao thức ngoài kia

Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con

Đêm nay con ngủ giấc tròn

Mẹ là ngọn gió của con suốt đời”

Mẹ không chỉ là người đã cho con một hình hài và nuôi dưỡng con nên người mà mẹ còn là cô giáo đầu đời của con.

Mẹ đã phải dành rất nhiều thời gian luôn bên con để cùng con đọc sách, nói chuyện, cười đùa, mẹ dạy con học chữ, dạy con học hát, dạy con đạo lí làm người. Với tâm tình dịu hiền, đảm đang, người mẹ dạy con mình nên người, biết sống theo đạo lí với bản chất lương thiện. Niềm hạnh phúc của người mẹ là mong muốn được nhìn thấy con mình trở thành những người hữu ích cho gia đình, quê hương và xã hội.

Trong gia đình, thường thì người cha giáo dục con cái về chí hướng, sự nghiệp và nghị lực; còn người mẹ thường thiên về bồi dưỡng tâm hồn và tình cảm cho con. Nhờ công lao sinh thành, dưỡng dục của những người mẹ hiền, nhiều người con đã thành đạt, hiển vinh, nhiều người con đã thành những anh hùng, thậm chí đã trở thành thiên tài. Một văn hào đã từng nói: “ Không có phụ nữ thì không có người mẹ. Không có người mẹ thì không có các anh hùng”.

Một gia đình có nề nếp, gia phong thì cha mẹ là tấm gương cho con cái noi theo. Trong đó, vai trò giáo dục con cái vẫn thuộc về người mẹ đúng như câu tục ngữ mà dân gian vẫn lưu truyền: “Phúc đức tại mẫu”. Dù trong mọi hoàn cảnh nào, mẹ vẫn luôn là người bao dung, che chở, dõi theo bước con đi. Trên bước đường thành công của con mẹ luôn là hậu phương, là chỗ dựa vững chắc nhất của con về mọi mặt. Mẹ luôn là bờ vai ấm áp để cho con tựa vào, mỗi lúc con vui mẹ vui cùng con, lúc buồn con sà vào lòng mẹ để được mẹ ôm ấp, vỗ về, động viên: con mẹ hãy mạnh mẽ lên và tiếp bước trên con đường tương lai. Những gì mẹ dành cho con, những gì mẹ dạy cho con sẽ là hành trang con mang theo suốt cuộc đời. Mẹ là người thầy đầu tiên và cũng là người thầy suốt đời của con.

Ngày nay, vai trò của người mẹ càng được đề cao. Mẹ không chỉ là người mẹ hiền đảm đang, gìn giữ hạnh phúc gia đình mà còn là những nhà khoa học, những vị lãnh đạo, những cán bộ có năng lực…Chính vì thế, ảnh hưởng của người mẹ đối với việc giáo dục con cái cũng thay đổi theo chiều hướng tích cực.

Chủ tịch Hồ Chí Minh từng khẳng định: “ Nhiều gia đình cộng lại mới thành xã hội. Xã hội tốt thì gia đình càng tốt; gia đình càng tốt thì xã hội mới tốt. Hạt nhân của xã hội là gia đình. Chính vì vậy muốn xây dựng chủ nghĩa xã hội thì phải chú ý hạt nhân cho tốt” (trích Bài nói tại Hội nghị Cán bộ thảo luận: “Dự thảo luật Hôn nhân và gia đình” 10-10-1959). Con cái chính là tấm gương phản ánh thực trạng đạo đức, nếp sống mỗi gia đình, của việc giáo dục con cái của những bậc làm cha, làm mẹ. Xã hội phát triển khi có những gia đình tốt, những công dân tốt. Hạt nhân đó chính là thành quả do những người cha, người mẹ gây dựng nên. Đặc biệt, bàn tay người mẹ chăm sóc, gieo trồng cho những hạt giống đó được đâm chồi, nảy lộc và tỏa sáng.

11 tháng 3 2021

Nghĩa là khi đã làm việc tốt, thì dù việc đó có nhỏ cũng là việc tốt, cũng sẽ làm cho mọi thứ trở nên tốt đẹp

15 tháng 5 2019

Hồ Chí Minh là một người rất mực yêu thiên nhiên, khao khát hòa hợp với thiên nhiên, thích nếp sống thanh nhã. Người thích trăng, yêu hoa, thích nghe tiếng chim hót, suôi chảy. Ngắm trăng là một bài thơ như thế. Mở đầu bài thơ là hai câu thơ đầy băn khoăn. Câu Trong tù không rượu củng không hoa không phải nhằm để nói về hoàn cảnh trong tù thiếu thốn, gian khổ mà là nói về cái cảm giác thiếu thốn rượu hoa, của người tù. Bởi đây là người tù đặc biệt, một nhà thơ, một tâm hồn thanh cao, muôn được hưởng thụ xứng đáng một đêm trăng đẹp. Chỉ riêng niềm băn khoăn ấy cũng đã rất thơ mộng. Hoàn cảnh tù ngục không làm người ta mất đi những ý nghĩa thơ mộng cũng như khát vọng được sống một cách cao đẹp. Người tù chủ động hướng ra cửa ngục để ngắm trăng sáng. Và lạ chưa, dường như cũng muốn đến với con người, cảm động vì tình người và nhận ra đó là một nhà thơ. Trăng cũng chí tình, nhòm từ khe cửa để ngắm nhà thơ. Câu thơ như ý nói: vầng trăng sáng đã nhận ra cốt cách thi nhân của người tù, mà phong tặng danh hiệu nhà thơ cho người. Bài thơ là sự tự khẳng định cốt cách thi nhân, thanh cao của con người trong hoàn cảnh đen tối.

15 tháng 5 2019

Mở đầu bài thơ " Ngắm trăng" là những câu thơ miêu tả chân thực cuộc sống trong tù nghịch cảnh, “Trong tù không rượu cũng không hoa”, cuộc sống khó khăn, vất vả trong tù con người không có thú vui nào ngoài thiên nhiên. Hình ảnh trăng, đẹp và lãng mạn. Bác vừa băn khoăn, vừa bối rối trước đêm trăng xuất hiện ngay cửa nhà tù. Thông thường người ta ngắm trăng để thư giãn, thư thái thế nhưng Hồ Chí Minh lại ngắm trăng trong một hoàn cảnh rất đặc biệt đó là bị giam cầm ở trong tù. Với đêm trăng đẹp như vậy Bác không thể “hững hỡ” mà vẫn muốn thưởng thức trăng một cách trọn vẹn, trong hoàn cảnh đó người tù vẫn ung dung, thả hồn mình cùng với thiên nhiên tươi đẹp.
Trong hai câu thơ tiếp theo chúng ta thấy sự giao hòa giữa thiên nhiên và con người, giữa chất hiện thực và sự lãng mạn.
“Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ
Trăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ”
Hình ảnh tác giả Hồ Chí Minh hiện lên nổi bật ở khía cạnh người chiến sĩ không chút vướng bận về nghịch cảnh trong nhà tù như gông cùm, đói rét,…Trước hoàn cảnh đó Bác quên đi hiện thực để thưởng nguyệt, Bác Hồ vẫn giữ được cho mình phong thái ung dung, tự tại, hiên ngang của người chiến sĩ cách mạng. Bài thơ còn giúp người đọc hiểu hơn về Bác một con người giao hàa và yêu thiên nhiên tha thiết. Thi nhân xưa ngắm trăng và thưởng thức đêm trăng không hiếm, nhưng ít ai ngắm trăng trong hoàn cảnh như Bác mà vẫn giữ được phong thái ung dung, tự tại, khí chất hiên ngang. Bài thơ Ngắm trăng cũng cho chúng ta thấy được nét đẹp trong tâm hồn Bác yeu thiên nhiên và khát khao tự do.

Chuc ban hoc tot