K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

 nhìn đây mà học hỏi nè, đọc rồi nhận xét đi rồi .........Văn biểu cảm về mẹ do HA HONG ANH tự viết:"Những ngôi sao thức ngoài kiaChẳng bằng mẹ đang thức vì chúng con.Đêm nay con ngủ giấc trònMẹ là ngọn gió của con suốt đời" Cứ mỗi lần nghe những câu thơ này của nhà thơ Trần Quốc Minh vang lên, thì em lại chợt nghĩ đến người mẹ thân yêu của em. Em cảm thấy thật bất hạnh cho...
Đọc tiếp

 nhìn đây mà học hỏi nè, đọc rồi nhận xét đi rồi .........

Văn biểu cảm về mẹ do HA HONG ANH tự viết:

"Những ngôi sao thức ngoài kia
Chẳng bằng mẹ đang thức vì chúng con.
Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời"

 

Cứ mỗi lần nghe những câu thơ này của nhà thơ Trần Quốc Minh vang lên, thì em lại chợt nghĩ đến người mẹ thân yêu của em. Em cảm thấy thật bất hạnh cho những ai không có mẹ, bởi vì mẹ là người dành trọn mọi sự thương yêu chăm sóc cho chúng ta. Và mẹ em chính là nguời như vậy đó.
Mẹ năm nay đã gần bốn mươi tuổi nhưng ai cũng nói mẹ già hơn so với tuổi, có lẽ vì gánh nặng cuộc đời chăng? Công việc của mẹ rất giản dị đó chính là làm ruộng. Sở thích của mẹ rất khác với mọi người, đó chính là làm việc. Mẹ có dáng người dong dỏng cao, nước da ngăm đen đã bị rám nắng, mái tóc của mẹ dài ngang lưng đã bị cháy nắng ngoài đồng ruộng, nắng chói để đem lại cho em một cuộc sống ấm no. Khi đi làm mẹ thường búi tóc lên, để lộ ra mấy cộng tóc xoăn trông thật duyên dáng. Đi với mái tóc ấy chính là khuôn mặt hình trái xoan của mẹ. Vầng trán của mẹ cao rộng, có lúc nheo lại lộ vẻ suy tư. Năm tháng, thời gian đã hằn lên khuôn mặt mẹ những nếp nhăn nho nhỏ.
Nhưng thời gian cũng không thể xóa nhòa được nét dịu hiền, phúc hậu trên khuôn mặt ấy. Đôi mắt mẹ đen láy thấm đượm sự bao dung, trìu mến. Người ta thường nói "Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn" quả là không sai. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em có thể đoán được những suy nghĩ trong mẹ. Những lúc em làm được việc tốt đôi mắt ấy hạnh phúc như cười. Và cũng từng đỏ hoe khi mỗi lần em làm điều sai trái. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em tự trách mình vì đã làm mẹ buồn. Cùng với đôi mắt mẹ là cặp lông mi dài và đôi chân mày lá liễu dày. Mũi mẹ cao cao, cái miệng nho nhỏ, khi cười để lộ hàm răng trắng, đều như hạt bắp.
"Bàn tay ta làm nên tất cả
Có sức người sỏi đá cũng thành cơm"
Đúng vậy! nhờ có bàn tay đầy nghị lực của mẹ đã nuôi em khôn lớn đến chừng này. Bàn tay ấy đã bị bao chai sạn, hằn những vết nứt nẻ. Bao nhiêu vết là bấy nhiêu vất vả gian lao của mẹ. Đôi bàn chân cũng vậy, nó cũng đã bị nứt nẻ. Những khi trời trở lạnh, đôi bàn chân ấy lại đau, nhức khiến mẹ phải ngâm vào nước muối. Đôi vai mẹ gầy gộc đã trở bao nhiêu là mưa nắng. Nhìn tất cả những thứ ấy em cảm thấy yêu mẹ thật nhiều, thật nhiều.
Nhìn bàn tay mẹ chăm sóc từng đám lúa, luống rau, em cảm thấy mẹ yêu cây cỏ đến chừng nào. Mẹ là một người mà không thể thiếu trong gia đình. Hằng ngày, mẹ như một cô tấm với những công việc như nấu ăn, giặt giũ, dọn nhà... thật nhanh nhẹn, gọn gàng. Dù nhà cửa có bề bộn đến mấy, mà nếu được bàn tay siêng năng của mẹ thì sẽ trở nên gọn gàng. Vì lo cho cuộc sống của gia đình mà mẹ chẳng bao giờ rảnh rỗi cả, hết việc nhà rồi lại làm ruộng.
Mẹ là một người luôn dành trọn mọi sự yêu thương và lo toan cho em. Lúc em làm điều gì sai trái, mẹ không la mắng gì đâu mà mẹ dạy em những điều hay lẽ phải, khiến em luôn ghi nhớ trong lòng. Tuy mẹ bận rộn lắm nhưng mẹ vẫn luôn quan tâm tới công việc học hành của em. Lúc em đau ốm, mẹ là bàn tay ấm áp, che chở cho em vượt qua.
Đối với mọi người trong làng xóm, mẹ rất hòa nhã, cởi mở với họ nên ai cũng quý mến mẹ. Trong công việc, mẹ rất nhiệt tình nên mỗi lần đi dặm hay gặt lúa thì ai cũng kêu mẹ đi.
Thế đấy! Người mẹ thân yêu của em là như vậy đó, mẹ là một người rất yêu thương đứa con của mình. Em yêu mẹ lắm! Yêu mẹ rất nhiều. Em tự nhủ rằng sẽ cố gắng học tập thật giỏi để trở thành con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ, mai sau đền đáp công ơn to lớn của mẹ đã bao năm chăm lo cho em từ miếng ăn đến giấc ngủ.
"Mẹ như biển cả mênh mông
Con luôn ghi nhớ công ơn của người".

 

0
18 tháng 3 2018

Mik nghĩ là phải, chúc học tốt

18 tháng 3 2018

Đương nhiên là ko r vì đây ko nêu lên VĐNL

Đây là biểu cảm

18 tháng 3 2018

Tùy vào lý do mà mk làm cô bé ấy khóc để tìm cách giải quyết .

18 tháng 3 2018

Chạy thật nhanh

18 tháng 3 2018

“Chuyện người con gái Nam Xương” là truyền thứ 16 trong tập Truyền kì mạn lục của Nguyễn Dữ. Truyện có nguồn gốc từ một truyện cổ tích Việt Nam có tên là “Vợ chàng Trương”. So với truyện cổ tích “Vợ chàng Trương”, “Chuyện người con gái Nam Xương” phức tạp hơn về tình tiết và sâu sắc hơn về cảm hứng nhân văn.

Nhân vật Trương Sinh được nhắc đến trong truyện như một nhân vật chức năng, có vai trò làm nổi bậc tình huống truyện, khắc sâu hơn tấn bi kịch cuộc đời của nhân vật Vũ Nương.

Mở đầu câu chuyện, Trương Sinh được giới thiệu là con nhà nhà khá giả (hào phú) nhưng thất học, lại có tính hay đa nghi. Trương Sinh chỉ còn có mẹ già. Điều kiện vốn sung túc nhưng Trương Sinh là người lười biếng học tập, không có khát vọng công danh, sớm đã không màn đến việc đèn sách. Tính cách hay đa nghi, cộng với sự kiêu căng, thất học khiến cho trương Sinh thường có những hành động hồ đồ, thiếu khôn ngoan.

Vì yêu mến dung hạnh của Vũ Nương, Trương Sinh đã xin mẹ đem trăm lượng vàng cưới nàng về làm vợ. Nhưng đối với vợ, trương Sinh lại hay phòng ngừa quá mức. Dù Vũ Nương đã hết sức giữ gìn khuôn phép, vợ chồng chưa bao giờ thất hòa nhưng lại luôn thấy tù túng trong một gia đình thiếu lòng tin tưởng. Có ngờ đâu, chính sự đã nghi của Trương Sinh lại gây ra mối tai họa lớn.

Cuộc sum vầy chưa được bao lâu thì giặc Chiêm phá rối biên cương, triều đình hoang mang tìm người trợ giúp. Trương Sinh tuy con nhà hào phú nhưng không có học nên phải đầu quân ra trận. Tuy đã có Vũ Nương ở nhà thay chàng chăm lo mẹ già nhưng chàng vẫn canh cánh trong lòng một nỗi hoài nghi lớn

Chính vì thiếu lòng tin tưởng vợ cho nên khi giặc giữ bị phá, chàng trở về, nghe câu nói ngây thơ của con trẻ, lòng ghen tuông của chàng trỗi dậy lấn át cả tình thương khiến chàng hành động mù quáng. Trương Sinh đã đem lời mắng nhiếc, đánh đập Vũ Nương thậm tệ khiến nàng vô cùng đau đớn. Những lời thô bỉ, tệ hại trên đời chàng đều trút lên đầu vợ cho thỏa con giận bấy lâu, không cần quan tâm đến sự giãi bày, biện minh của vợ.

Trương Sinh còn là một con người hết sức cố chấp, bảo thủ. Nếu đã tin tưởng điều gì thì chàng khó lòng mà thay đổi. Khi Vũ Nương van nài muốn hiểu rõ nguồn cơn sự việc, chàng đã không nói. Bởi Trương Sinh tin tưởng chắc chắc vào điều mình nghĩ là sự thật và sợ nói ra Vũ Nương sẽ tìm lời mà thoái thác, phủ lấp sự việc.

Bao năm chàng ra trận, sự việc diễn tiến đã đủ sâu sắc, nó lại nằm ngoài sự kiểm soát của chàng cho nên Trương Sinh quyết không nói ra sự tình. Hành động ích kỉ, đê tiện ấy đã đẩy Vũ Nương đến sự tuyệt vọng khiến nàng trầm mình trên bến sông Hoàng Giang, chấm dứt nỗi ô nhục trong nỗi dày vò ghê gớm.

Trương Sinh lại là một người vô tình bạc nghĩa. Khi Vũ Nương chết, Trương Sinh tuy giận cũng cũng động lòng thương, tìm vớt thây nàng nhưng không thấy. Sau đó cũng không cất công tìm thêm nữa mặc thân xác nàng nổi trôi phương trời, linh hồn làm ma làm quỷ chốn nhân gian, đời đời kiếp kiếp không được siêu thoát. Dẫu Vũ Nương có bội tình thì đó cũng là vợ nàng, người có công phụng dưỡng mẹ già lúc chàng đi lính. Thế nhưng, Trương Sinh đã không mảy may tưởng đến. Chàng ân đoạn nghĩa tuyệt với nàng, xem nàng là một nỗi ô nhục lớn, một thất bại trong cuộc đời mình.

Cho đến một hôm khi ôm con trong nỗi cô đơn quạnh quẽ, cũng từ câu nói ngây thơ của con trẻ, Trương Sinh hiểu ra mối oan tình của vợ, nhưng việc đã trót qua rồi, Trương Sinh cũng lẳng lặng quên đi, không hề có chút hối hận nào. Dường như đối với Trương Sinh, chàng có quyền làm điều đó, bắt vợ phải phục vụ ý nghĩ của mình, kể cả những ý nghĩ ngu xuẩn nhất. Chàng cho mình có quyền sỉ nhục, lăng mạ hay định đoạt sinh mệnh của người khác.

Đó là tính cách của một con người gia trưởng, ích kỉ, hèn hạ và vô tình, vô nghĩa. Khi chàng lập đàn giải oan trên bến Hoàng Giang, Vũ Nương hiện về nhưng nàng không trở lại với trần thế nữa bởi vì Trương Sinh vì thiết tha sám hối mà lập đàn giải oan cho nàng nhưng lòng chàng vẫn chưa giải trừ được oan nghiệp, tính hồ nghi vẫn còn, lòng hẹp hoài, ích kỉ vẫn lớn, dẫu có trở về trước sau gì nàng cũng sẽ vướng vào một oan nghiệp khác mà thôi.

Nguyễn Dữ đã rất thành công khi xây dựng nhân vật Trương Sinh. Chỉ bằng vài dòng khắc học ngắn gọn nhưng nhân vật trương Sinh đã trở nên nổi bậc, làm nền tảng vững chắc để xây dựng cuộc đời và số phận Vũ Nương. Bản chất của Trương Sinh hay cũng chính là bản chất bất công thối nát của xã hội phong kiến đương thời đã chà đạp lên số phận con người. Tính cách cố chấp, bảo thủ của trương Sinh phản ánh chế độ nam quyền, trọng nam khinh nữ đã gây nên biết bao tấn bi kịch thương tâm trong lịch sử phong kiến nước ta.

18 tháng 3 2018

. Xuân Diệu sinh vào mùa xuân năm Bính Thìn (2.2.1916) tại Vạn Gò Bồi, làng Tùng Gián, xã Phước Hòa, huyện Tuy Phước, tỉnh Bình Định ông là nhà thơ tiêu biểu của phong trào Thơ mới với một tài năng đa dạng và độc đáo.

   Trước Cách mạng tháng Tám, ông là nhà thơ được xem là "mới nhất trong các nhà Thơ mới” (Hoài Thanh), là “người mang đến cho Thơ mới nhiều cái mới nhất” (Vũ Ngọc Phan), ở thời kì này ông viết cả thơ lẫn văn xuôi. Trong đó đáng chú ý là: Thơ Tha (1938), Gửi hương cho gió (1945), Phấn thông ràng (1939), Trường ca (1945). Thơ ông giai đoạn này mang đến một cách nhìn mới, một bút pháp mới, một cảm xúc mới và bao trùm là một thứ thơ mới thực sự mới. Những cách tân của Xuân Diệu và phong trào Thơ mới đã góp phần đổi mới thơ ca Việt Nam, thực sự đưa thơ ca Việt Nam chuyển sang phạm trù hiện đại. Xuân Diệu cũng là nhà thơ tình yêu với những cung bậc nồng nàn và tha thiết..

2. Sau Cách mạng tháng Tám, năng lực sáng tạo của Xuân Diệu không chỉ thể hiện ở thơ ca mà còn được bộc lộ ở nhiều thể loại văn học khác như bút kí, tiểu luận phê bình... ở thời kì này ông có nhiều tập thơ tiêu biểu như Riêng chung (1960), Mũi Cà Mau - cầm tay (1962), Một khối hồng (1964), Tôi giàu đôi mắt (1970), Thanh ca (1982)... Cũng như thơ ca ta trong giai đoạn này, thơ Xuân Diệu ca ngợi nhân dân đất nước, ca ngợi Đảng, Bác Hồ. Ông viết nhiều về xây dựng chú nghĩa xã hội, về đấu tranh thống nhất nước nhà v.v... Nếu ngày xưa thơ ông bộc lộ lòng ham sống một cách thiết tha, một tình yêu rạo rực, thì ở giai đoạn này thơ ông vẫn là “sự sống chẳng bao giờ chán nản” của một hồn thơ gắn bó với nhân dân, đất nước.

   Xuân Diệu cũng là người để lại nhiều công trình nghiên cứu và phê bình văn học có giá trị. Ông viết về hầu hết các nhà thơ cổ điển Việt Nam với những tiểu luận văn học đặc sắc. Ông viết về Nguyễn Trãi, Nguyễn Du, Cao Bá Quát, Hồ Xuân  Hương, Nguyễn Đình Chiểu, Tú Xương, Tản Đà, Trần Tuấn Khải... Viết về ai ông cũng có cái nhìn mới, khám phá ra nhiều cái hay mà người trước chưa đề cập đến. Ông cũng viết nhiều về công việc làm thơ, về thơ của các nhà thơ trẻ, về  những hiểu biết của ông về ca dao, dân ca.

   Cuộc đời và sự nghiệp văn học của Xuân Diệu là cuộc đời và sự nghiệp của một tâm hồn khao khát sống, khao khát giao cảm với con người và cuộc đời. Hay như chính ông viết: “Thơ tôi đó, gió lùa đem tỏa khắp - Và lòng tôi mời mọc bạn chia nhau’’.  Khát khao sống, khát khao giao cảm, thơ văn ông trở thành "sự sống chẳng bao giờ chán nản”. Ông mất rồi mà “đời” văn ông vẫn sống, vẫn dài thêm năm tháng những gì ông viết, những gì ông để lại vẫn tiếp tục “chuyền lửa” giữa cuộc đời.

em lp7 nha hì hì

18 tháng 3 2018

Xuân Diệu (1916 – 1985) “Nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới“, một nghệ sĩ lớn, một nhà văn hóa lớn của dân tộc đã để lại cho đời sự nghiệp sáng tác đồ sộ có giá trị. Hơn năm mươi năm lao động miệt mài trong thế giới nghệ thuật ấy, con người và thơ Xuân Diệu đã có một sự chuyển biến rõ nét từ một nhà thơ lãng mạn thành nhà thơ cách mạng. Thơ Xuân Diệu có đóng góp vào quá trình phát triển của văn học Việt Nam. Có thể tìm hiểu sự nghiệp văn học của Xuân Diệu qua hai giai đoạn trước và sau cách mạng 1945.

Trước Cách mạng tháng Tám 1945 Xuân Diệu được xem là nhà thơ lãng mạn tiêu biểu của phong trào thơ Mới. Ông sáng tác cả truyện ngắn và thơ. Nhưng thơ vấn là chính và nổi tiếng nhất là tập “Thơ thơ”(1938) và “Gửi hương cho gió”(1945). Nội dung của thơ Xuân Diệu trong thời kì này là: Bộc lộ một tâm hồn yêu đời, cháy bỏng tha thiết mãnh liệt với cuộc sống (Vội vàng, Giục dã,…). Bên cạnh những vần thơ bộc lộ lòng yêu đời thì thơ Xuân Diệu thời kì này nói quá nhiều đến chán nản, hoài nghi, nhân vật trữ tình trong thơ hiện diện rất cô đơn (Lời kĩ nữ, Khi chiều giăng lưới,..). Xuân Diệu với một nỗi ám ảnh về thời gian khiến nhà thơ nảy sinh một triết lí về nhân sinh: Lẽ sống vội vàng vì thế mạch thơ của ông luôn hối hả giục giã (Vội vàng, Giục giã). Sự khát khao cháy bỏng được đắm mình trọn vẹn giữa cuộc đời đầy những hương sắc và thể hiện nỗi đau đớn xót xa khi bị lãng quên (Dại khờ, Nước đổ lá khoai). Trước cách mạng Xuân Diệu còn là nhà thơ viết về đề tài tình yêu, nhưng tình yêu trong thơ Xuân Diệu là thứ tình yêu thất vọng, u sầu, ảo não (Yêu).

Ngoài hai tập thơ chính là “Thơ thơ” và “Gửi hương cho gió”, thời kì này Xuân Diệu còn có những trang văn đầy sức hấp dẫn, chẳng hạn như tập “Phấn thông vàng” giàu chất trữ tình. Cảm hứng lãng mạn là chủ yếu, nhưng có những trang văn nghiêng về hiện thực như “Tỏa Nhị Kiều”, “Phấn thông vàng”. Sau cách mạng thơ của Xuân Diệu đã vươn tới chân trời nghệ thuật mới. Nhà thơ đã đi từ cái tôi bé nhỏ đến cái ta chung của mọi người. Xuân Diệu giờ đây trở thành nhà thơ cách mạng. Thơ ông có những thay đổi về đề tài, cảm hứng, chất liệu ngôn từ và cách biểu hiện. Ông say xưa viết về Đảng, về Bác Hồ. Xuân Diệu chào mừng cách mạng với “Ngọn quốc kì” (1945) và “Hội nghị non sông”(1946), với tấm lòng tràn đầy hân hoan trước lẽ sống lớn, niềm vui lớn của cách mạng. Đất nước đã đem đến cho ông những nguồn mạch mới trong cảm hứng sáng tác. Các tác phẩm tiêu biểu cho hồn thơ Xuân Diệu sau cách mạng: “Riêng chung” (1960), “Hai đợt sóng”(1967), ” Hồn tôi đôi cánh”(1976).

Từ những năm 1960 trở đi, Xuân Diệu tiếp tục viết thơ tình. Thơ tình Xuân Diệu thời kì này có những nguồn mạch mới. Trước cách mạng, tình yêu trong thơ Xuân Diệu là thứ tình yêu cô đơn xa cách, nhưng sau cách mạng tình yêu của hai con người ấy không còn là hai vũ trụ bé nhỏ mà có sự hòa điệu cùng với mọi người. Tình yêu đôi lứa đã hòa vào tình yêu đất nước. Xuân Diệu nhắc nhiều đến tình yêu thủy chung xum vầy, chứ không cô đơn như trong “Biển”, “Đứng chờ em”.

Bên cạnh sáng tác thơ văn, Xuân Diệu còn có nghiên cứu thơ văn, phê bình văn học và dịch thuật. Ông để lại nhiều tiểu luận phê bình có giá trị: “Tiếng thơ”, “Các nhà thơ cổ điển Việt Nam”, “Dao có mài mới sắc”.
Nhìn một cách tổng quát thơ Xuân Diệu thể hiện một cái tôi đầy khát vọng, hơn ai hết ông là nhà thơ luôn cảm thức thời gian thực tại. Xét về phương diện nghệ thuật thơ ông có nhiều cách tân táo bạo. Kinh nghiệm Đông – Tây, truyền thống – hiện đại kết tinh ở một tâm hồn nghệ sĩ đã giúp cho Xuân Diệu khám phá nhiều biến thái tinh thế của sắc màu cũng như con người và thể hiện trong những vần thơ “ít lời nhiều ý đọng lại bao nhiêu tinh hoa” (Thế Lữ).

17 tháng 3 2018

I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

17 tháng 3 2018

đảy ko phải là câu hỏi linh tinh

18 tháng 3 2018

Theo ta đoán có lẽ ngươi vẫn là học sinh tiểu học hoặc thcs đúng không, nếu nhỏ tuổi như thế thì không nên quan tâm đến tình yêu hay yêu đương gì đâu, ở tuổi đó ngươi chỉ nên học tập thật tốt, nghe lời người lớn, là con ngoan, trò giỏi là được rồi..

Kết luận: Không nên yêu sớm.

16 tháng 3 2018

ko bt nhưng kb với mk nha

16 tháng 3 2018

Tình yêu là một tình cảm thiêng liêng và cao quý.Hay nói cách khác là tình yêu là một sự kết nối, nó được hình thành bởi dòng chảy cảm xúc tích cực mà bạn muốn chia sẻ với bất cứ ai.

Tk mình

16 tháng 3 2018

1. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"

1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;

2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.

3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.

Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.

Đối với thanh niên nước nhà Hồ Chí Minh luôn đề cao vai trò của thanh niên tròn chiến đấu cũng như trong hòa bình. Trong một lần đến thăm một tiểu đội thanh niên xung phong bác đã tặng cho thanh niên một bài thơ tứ tuyệt hoàn chỉnh:

“Không có việc gì khó
Chỉ sợ long không bền
Đào núi va lấp biển
Quyết chí ắt làm nên”

Qua đoạn thơ Bác muốn nhắn nhủ với thanh niên rằng việc gì khó mấy cũng làm được chỉ cần quyết chí bền lòng

Câu thơ đầu tiên bác đã khẳng định trên đời này không có việc gì là khó cả. Câu thơ tứ hai hô ứng nhấn mạnh mọi khó khăn trên đới sẽ được giải quyết một cách nhanh chóng chỉ cần chúng ta có quyết tâm. Không có việc gì khó chỉ sợ chúng ta không có ý chí lòng kiên trì,sự nhẫn nại công việc dù có gian nan đến đâu thì chỉ cần ta quyết chí thì ắt sẽ thành công. Lời thơ của Bác vô cùng giản dị dễ hiểu giống như cuộc sống hàng ngày của nhân dân ta. Chủ đề xuyên suốt tòn bài thơ đó chính là nếu có ý chí quyết tâm thì dù có khó khăn gì cũng có thể vượt qua được. Hình ảnh đào núi và lấp biển là một hình ảnh mang tính ước lệ khái quát tượng trưng cho những công việc phi thường tưởng chừng khó thực hiện được. Bài thơ của Bác đã phản ánh một chân lí giàu tinh thần nhân văn: nếu có ý chí, sự nỗ lực con người nhất định sẽ đạt được ước mơ. Chân lí ấy giản dị biết bao và cũng có biết bao con người trên thế gian này đã mang hết sức lực của mình để chứng minh cho điều đó.

Lịch sử nhân loại ta đã có rất nhiều câu chuyện tấm gương nêu cao tinh thần ý chí quyết tâm vươn lên khó khăn không ngại gian khổ của rất nhiều thế hệ lịch sử và nó ngày càng được tôi luyện dần theo thời gian. Đó là câu chuyện của chàng thanh niên Nguyễn Tất Thành từ khi mới hai mươi tuổi đã ti ra nước ngoài để tìm đường cứu nước. Chàng thanh nước đó đã phải chịu tất nhiều những khó khăn gian khổ và nhiều lúc tưởng chừng như có thể cận kề với cái chết. Đó còn là quảng thời gian có thể coi là khổ cực nhất của Bác là khi bị quân Tưởng Giới Thạch bắt giam trong nhà tù Trung Quốc.

Vậy làm người thanh niên ấy không báo giờ bỏ cuộc không bao giờ lùi bước mà luôn vươn lên không ngại gian khó tù đầy. Đó là một biểu tượng cao cả nhất mà thanh niên chúng ta cần phải học tập noi theo. Đó càn là câu chuyện của anh chàng Nguyễn Ngọc Kí bị cụt hai tay tưởng chừng như là người vô dụng tàn tật không thể làm được gì. Và hiển nhiên việc viết đối với anh là một điêu không thể. Vậy mà mặc kệ tất cả những lời trêu chọc của bạn bè bỏ qua những cơn chuột rút đau đến quặn lòng ,Nguyễn Ngọc Kí vẫn đi học vẫn viết bằng chân,đó là một sự phi thường mà có lẽ khó ai có được ý chí như chàng trai ấy. Cuối cùng chàng thanh niên ấy đã thành công đã được công nhận đã là người có ích cho đất nước. Có lẽ ta cũng chưa quên được chàng trai Níc Vujjicic không chân không tay . Đối với chúng ta như thế có thể được coi là tàn phế không thể làm được gì . Vậy mà anh ấy đã chứng minh cho cả thế giới rằng anh ấy cũng có thể làm được mọi thứ như người bình thường và có thể làm được tốt hơn rất nhiều lần. Anh đã trở thành một hiện tượng của thế giới khi bằng chính sức mạnh của mình anh đã trở thành một người thành đạt,anh có công ty riêng anh đã có sự nghiệp của riêng mình. Không những thế anh còn đi khắp thế giới để nói cho mọi người biết anh đã thành công như thế nào anh đã đứng lên ra sao.

Và còn rất nhiều những tấm gương khác trên thế giới đã trở thành tấm gương để chúng ta học tập và noi theo. Họ bằng chính sức lực của mình đã vượt qua tất cả mọi khó khăn của cuộc sống để rồi được xã hội tôn vinh công nhận. Những trường hợp kể trên chỉ là một số trong vô vàn những tấm gương đầy nghị lực trong cuộc sống mà chúng ta không thể kể hết được. Còn nhiều hơn nữa những con người thành công, vượt qua mọi khó khăn gian khổ bằng khả năng của bản thân. Những nghị lực phi thường đó sẽ được đời sau tôn vinh. Còn với thế hệ chúng em, những tấm gương đó đã và đang động viên chúng em vượt qua khó khăn đồng thời tận dụng những thuận lợi của hoàn cảnh để cố gắng nỗ lực đạt được những thành tích tốt nhất trong học tập, sáng tạo.

Bên cạnh những thanh niên có ý thức có tinh thần vươn lên thì ta cũng cần phải nhìn nhận lại một bộ phận thanh niên đang xuống dốc, với nhiều nguyên nhân, lực lượng thanh niên cũng đã bộc lộ những hạn chế làm cho những thế hệ cha anh phải quan tâm lo lắng, đó là tình trạng “Một bộ phận thanh niên sống thiêu lí tưởng giảm sút niềm tin ít quan tâm đến tình hình đất nước thiếu ý thức chấp hành pháp luật sống thực dụng xa rời truyền thống văn hóa dân tộc”.

Tuy nhiên ta cũng phải hiểu lời khuyên của Bác một cách đúng đắn và thiết thực. Quyết tâm ý chí của ta phải đi đôi với hành động chứ không được quết tâm suông mà có thể làm nên những sự nghiệp lớn. Và những ước mơ khát vọng của chúng ta cũng phải phù hợp với điều kiện thực tế hoàn cảnh chủ quan khách quan và những tiền đề vật chất nhất định nếu không chúng ta sẽ trở thành những người phiêu lưu mạo hiểm những kẻ mơ mộng hão huyền và hiển nhiên thành công sẽ không bao giờ có được điều mong muốn.

Hiểu được sâu sắc như thế ta càng thấm nhuần lời dạy của Bác. Từ đó người thanh niên phải tự vươn lên, phấn đấu, rèn luyện để thật sự là những người chủ của đất nước, là đội quân chủ lực của cách mạng nước nhà. Là một học sinh còn đang ngồi trên ghế nhà trường em nguyện sẽ cố gắng học thật giỏi để xứng đáng với bài thơ bác dặn

16 tháng 3 2018

tui nghĩ là ;

ko có cái j chúng ta ko làm nên cả nhưng chỉ sợ lòng ta ko đủ kiên nhẫn làm. Đó là thơ thể hiện điều đó cho chúng ta thấy . Và chúng ta hãy cố gắng cho mọi việc mà ko sợ khổ khó khăn. ( việc hok chúng cùng cố gắng để có tương lai sáng )

:3

16 tháng 3 2018

Mỗi người chúng ta đều làm những sinh hoạt hàng ngày và ngủ là một việc thiết yếu của mỗi con người. chỉ khi chìm vào giấc ngủ , nằm trên chiếc giường êm ái chúng ta sẽ đi vào những giấc mơ đẹp. trong mơ em đã mơ được trở thành bác sĩ, một nghề nghiệp tương lai mà em luôn ao ước.

Chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, trong vô thức chợt một vầng sáng hiện lên choáng ngợp căn phòng , một cô bé với đôi cánh thiên thần hiện ra đưa bàn tay nhỏ xinh về phía em và nói:
- Đi theo tôi, tôi sẽ dẫn bạn đến nơi bạn mong muốn, rời xa nơi đây

Em ngây người ra , chưa hết bàng hoàng và ngạc nhiên thì cô bé lại tiếp lời:
- Hãy nhắm mắt lại , chúng ta cùng đi thôi nào, bạn có nghe thấy tiếng những đứa trẻ đang khóc kia không, có nghe thấy tiếng bác sĩ đang làm việc không? Đó là thế giới của chúng ta đó

Em chợt mở mắt và ôi, một bệnh viên lớn đang hiện ra trước mắt em, có bệnh nhân , có bác sĩ và những y tá đang vội vã làm việc. Từ bé , em đã ước ao được trở thành một bác sĩ giỏi để chữa bệnh cho mẹ , và những bệnh nhân để họ luon khỏe mạnh và hạnh phúc bên người họ yêu thương.Không khi nơi đây thật đặc biệt, đó là không khi mang đậm tình yêu thương của các bác sĩ dành cho những bệnh nhân của mình. Em tiến vào, càng ngỡ ngàng khi trên người đang khoác chiếc báo trắng của bác sĩ, trên áo có gài bảng tên của mình. Phía xa tiến tới có vài vị bác sĩ, một người chào em:
- Rất vui được làm quen với cô, bác sĩ khoa nội trú mới đến, cô có thể làm quen với mọi người và phòng làm việc cùng bệnh nhân ở đây

Bấy giờ là cảm giác vui sướng vô cùng , mình đang làm một bác sĩ thật sự, đang khoác lên mình chiếc áo mà em coi là trang phục đẹp nhất, được làm việc ở một bệnh viện thành phố, em đáp lời:
- Rất vui được làm quen với mọi người, tôi là bác sĩ mới đến , mong mọi ngừoi giúp đỡ
- Không có gì, tôi sẽ dẫn cô đi thăm quan một vòng bệnh viện và thăm khám bệnh nhân nhé _một bác sĩ nữ độ tuổi hơn ba mươi cất giọng nhiệt tình

Em mỉm cười và đi theo vị bác sĩ tận tình ấy, đi qua các dãy nhà các khoa khám bệnh, nơi các bác sĩ làm việc, đi qua khoảng sân cho các bệnh nhi chơi đùa với nhau thật vui. Đến các phòng bệnh, nơi bệnh nhân nằm nghỉ dưỡng và điều trị. Có những cụ già chạc tuổi 80 ,cụ đến đây vì bị thoát vị đĩa đệm và đột quỵ, có những người bị tai nạn xe cộ, cũng đến đây điêu trị. Nhìn họ , một cảm giác buồn trong em dâng lên một chú cùng động lực mình phải làm việc hăng say tận tâm chữa khỏi bệnh cho những bệnh nhân kém may mắn ấy. Bác sĩ nữ dẫn em sang khoa nhi, nơi những trẻ em mắc bệnh vào chữa trị , có những đứa trẻ bé xíu bị bệnh tim bẩm sinh nằm đó , có những em bị sốt cao năm phòng bên và những em bị bệnh khác nữa. em tiến vào căn phòng có một bé bị gãy chân đang nằm bó bột trên giường bệnh. Em nhẹ nhàng hỏi
- Bé có sao không? Cảm thấy bớt đau chưa

Đứa bé mắt đỏ hơi rớm nước và mếu máo nói:
- Bác sĩ ơi, bao giờ em mới được ra viện, bao giờ em mới khỏe lại ạ?
- Sẽ nhanh thôi , em sẽ nhanh chóng bình phục và vui chơi với các bạn_ Tôi đáp lời có chút xót xa

Đi một vòng xung quanh, tôi thấy được tất cả và hiểu được phần nào bệnh viện nơi tôi làm việc, nơi có những bệnh nhân đang chờ tôi chữa trị để được trở về cuộc sống thường ngày của họ. Tôi vừa đi , vừa tự hứa với bản thân sẽ cố gắng hết sức có thể , trở thành một bác sĩ tốt để giúp đỡ mọi người, như ba tôi đã làm.
Tiếng chuông báo thức vang lên đầu giường như thường lệ, tôi bừng tỉnh sau giấc mơ đẹp và chuẩn bị đi học. Có chút tiếc nuối khôn nguôi. Nhưng không sao, tôi sẽ biến giấc mơ đó thành hiện thức sớm thôi.
 

16 tháng 3 2018

Có những hoài bão, có những khát vọng mà ta sẽ chẳng bao giờ thực hiện được trong thế giới thực tại. Có lẽ, nó chỉ tồn tại trong giấc mơ có phép màu kì diệu, có nàng tiên, ông bụt, thánh thiện và hiền lành. Nhưng cũng chính giấc mơ đó sẽ là động lực thúc đẩy chúng ta thực hiện được khao khát của mình, dù chỉ là một phần nhỏ nhoi...Bị choáng ngợp bởi một quầng ánh sáng và âm thanh kì lạ, tôi dụi mắt tỉnh dậy. Cả căn phòng được bao trùm bởi màu vàng ấm áp và sáng lấp loáng. Một cô bé rất xinh, cỡ trạc tuổi tôi, mắt cô có màu xanh và mái tóc vàng óng ả thắt nơ thật gọn gàng. Cô bé nói một câu bằng tiếng Việt, rất sành sỏi: - Hãy đi với tôi, tôi sẽ dẫn bạn đến một nơi thật đẹp, rời xa cái thế giới đầy mâu thuẫn và bất công này !Tôi ngây người ra, chưa hết bàng hoàng cô bé lại nói tiếp:- Hãy nhắm mắt lại, bạn có nghe thấy tiếng gió vi vu không? Có nghe thấy tiếng hát êm dịu, bay bổng không? Đấy. Đó chính là thế giới của chúng ta. Tôi làm theo lời cô bé, dần dần khép hai mi mắt lại. Toàn thân tôi nhẹ hẫng rồi từ từ bay lên giữa không trung. Tiếng piano nhẹ nhàng hòa quyện cùng tiếng violon réo rắt dẫn tôi đến “xử sở thần tiên”.- Chúng ta đang bay sao? – tôi hỏi.- Đúng vậy, chỉ một lát nữa thôi là sẽ đến, đừng mở mắt ra cho đến khi tôi bảo bạn.“Không biết thế giới bạn đó đưa mình tới sẽ như thế nào nhỉ?” – tôi nghĩ thầm. Một nỗi sợ hãi vô hình bao trùm cả thân xác.

“Nhưng nếu thế giới đó đẹp như bạn ấy nói thì không có gì đáng phải lo”. Thường ngày, tôi luôn khao khát sẽ được đi chu du ở “xứ sở thần tiên” ,sẽ không phải đối mặt với những bài kiểm tra “khó xơi” và những con điểm kém. Bây giờ, tôi đã thực hiện được, thật là một hạnh phúc khó có thể diễn tả, tôi cười khoan khoái và có phần đắc thắng : “Thật là tội nghiệp cho các bạn của mình!”.- Tới nơi rồi bạn ơi – tiếng nói của cô bạn kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Tôi từ từ mở mắt ra, chói mắt vì một luồng ánh sáng mạnh. Rồi tâm trạng tôi chuyển từ ngạc nhiên, sửng sốt đến vui mừng, hạnh phúc. Tôi nhảy cẫng lên! Một thế giới được bao trùm bởi toàn màu xanh. Những thân cây trơ trụi vì bị chặt, những dòng sông đen xì vì ô nhiễm ở thế giới thực đã được thay bằng những chiếc là xanh mơn mởn hay dòng nước xanh ngăt, mát rượi. Bầu trời dường như trong và cao hơn. Không một chút rác hay vết ố bẩn trên đường phố, tất cả đều sạch sẽ đến từng mi-li-mét.- Xin tự giới thiệu, mình tên là Mia, đến từ nước Mỹ xinh đẹp, rất vui khi được làm quen với bạn! – cô bạn khi nãy nói.(Vì sung sướng quá nên tôi quên bén là phải hỏi tên bạn ấy).- Mình cũng rất vui, mình là Khuyên, đến từ Việt Nam nhỏ bé những cũng rất đáng tự hào – tôi đáp lại. - À, mà sao bạn nói tiếng Việt rành thế !- Để mình nói cho bạn điều đặc biệt ở thế giới này!. Ở đây, tất cà các dân tộc trên thế giới, dù da đen, da trắng hay da màu đều nói chung một thứ tiếng, tiếng Việt, sẽ không còn rào cản ngôn ngữ, hay bất kì điều gì khác, có thể ngăn cách chúng ta được nữa. Còn nữa, ở đây, chugns ta sẽ không bị áp lực bài vở nhiều như chúng ta đã từng. Chúng ta cũng phải học chứ, nhưng ít thôi! Thời gian còn lại sẽ dành cho việc vui chơi , giải trí và các hoạt động xã hội.