K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

8 tháng 11 2017

Tổng số gạo lúc đầu của cả 2 thùng là : 

120 - 15 -15 = 90 ( kg )

Lúc đầu thùng 1 có số kg gạo là : 

( 90 + 30 ) : 2 = 60 ( kg )

Lúc đầu thùng 2 có số kg gạo là : 

60 - 30 = 30 ( kg )

đáp số : thùng 1 : 60 kg gạo ; thùng 2 : 30 kg gạo

8 tháng 11 2017

Nếu đổ mỗi thùng 15kg gạo thì thùng 1 vẫn hơn thùng hai 30kg gạo.

Sau khi đổ thêm 15kg gạo thì thùng 1 có số ki-lô-gam gạo là: (120+30):2=75(kg)

Lúc đầu thùng một có số ki-lô-gam gạo là: 75-15=60(kg)

Lúc đầu thùng 2 có số ki-lô-gam gạo là: 60-30=30(kg)

                Đáp số:60kg gạo

                             30kg gạo

Chúc bạn học giỏi.

8 tháng 11 2017

ai chả loi nhanh di

Hai từ này đều là từ ghép

8 tháng 11 2017

từ ghép

8 tháng 11 2017

0.025 cm2

8 tháng 11 2017

nửa chu vi của sân vận động là : 

0 , 7 : 2 = 3,5 ( m )

Coi chiều rộng là 2 phần bằng nhau thì chiều dài là 5 phần như thế

Chiều dài của sân vận động là :

3 ,5 : ( 2 + 5 ) x 5 = 2,5 ( m )
Chiều rộng của sân vận động đó là :

3,5 - 2,5 = 1 ( m )

Diện tích sân vận động đó là :

1 x 2,5 = 2,5 ( m2 )

đội 2,5 m2 = 0,00025 ha

đáp số 2,5 m2 

              0,00025 ha

  Thấm thoát năm học đã kết thúc. Chúng em thực sự bước vào một ki nghỉ hè với bao thú vị đang chờ phía trước. Trường em tổ chức cho học sinh đi nghỉ mát ở bãi biển Sầm Sơn. Có lẽ bãi biển đẹp nhất vào những buổi bình minh. 
Trời còn sớm, se se lạnh, gió thoảng khẽ lay động hàng phi lao đẻ lộ những giọt sương đêm còn đọng lên kẽ lá. Phía trước em là cả một vùng trời nước mênh mông. Sau trận mưa dông ngày hôm qua, chân trời, ngấn bể sạch như một tấm kính lau hết mây hết bụi. Phóng tầm mắt ra xa, mặt biển mang trọn một màu lam biếc. Tiếng sóng biển rì rào như bài ca bất tận ca ngợi sự xinh đẹp, giàu có của thế giới đại dương. Những con sóng bạc đầu gối nhau đùa giỡn tạo nên những âm thanh, những khúc hát du dương. Mặt trời như một quả cầu lửa vĩ đại từ từ đội biển nhú dần lên. Đến lúc mặt trời thoát ra khỏi chân trời thì cũng là lúc nó nở một nụ cười rạng rỡ, tươi tắn, chào đón một ngày mới. Những tia nắng vàng được ban phát đi khắp nơi nơi. Nó tan chảy trên bờ cát trắng tô hồng những khuôn mặt rạng ngời. Nắng vỡ òa trong gió nâng cả bầu trời lên cao. Nắng nhảy nhót trên sóng nước hòa cùng bài ca bất tận của thiên nhiên. Bãi cát sau một đêm uống sương bây giờ trở nên ướt át màu nâu sẫm. Phải chăng vì lưu luyến những người con yêu dấu của quê hương, cát đã lưu giữ, in hình những đôi bàn chân trần của ai đó đã qua. Những hạt cát ngái ngủ bị sóng đánh thức nó giật mình chuyển động nhẹ rồi vươn vai thức dậy. Những hạt cát nhỏ li ti vàng óng như kim sa được xây thành một lâu đài lung linh, lộng lẫy. Vừng đông đã thực sự hiện ra rực rỡ giữa màu mây trắng, chiếu ánh sáng kì diệu xuống vạn vật thì mặt biển lóe sáng một màu trắng bạc. Ánh sáng ấy phủ lên mặt biển, lan tỏa rất đẹp. Màu xanh của trời, màu xanh của nước hòa lẫn với màu sắc của mặt trời tạo nên một màu sắc kì ảo trên biển. Cảnh biển lúc này chẳng khác j` một bức tranh thiên nhiên tuyệt mĩ ! 
Trong ánh sáng dịu dàng đầu buổi bình minh, những tiếng nói, tiếng cười vang rộn cả bãi biển xôn xao bàn luận về chuyện bác chài đánh cá về những con thuyền ra khơi. Ngoài xa, sóng trở nên phẳng lặng nằm im. Phải chăng nó cũng đang chạnh lòng buồn bã vì không được đùa giỡn với đám trẻ nhỏ. Hiểu được điều đó những con sóng sau khi đã rút ra xa thì nhường chỗ cho những làn sóng khác lan vào bờ để một lần nữa ca lên bản nhạc muôn thuở của biển khơi. Đoàn thuyền đánh cá rẽ màn sương bạc ra khơi. Bỗng tháp thoáng những con thuyền giữa muôn ngàn sóng nước làm náo nức, xôn xao cả mặt biển. Những cánh buồm vút cao thon thả nhìn xa chẳng khác gì những con chim cổ trắng đang rướn cao như muốn cất tiếng hót. Chúng được nắng chiếu vào hồng rực lên như đàn bướm múa lượn giữa trời xanh. . Cũng có những cánh buồm ánh lên dưới tia nắng mặt trời. Mọi người dắt tay nhau dạo trên bãi biển, nói chuyện vui vẻ. Khuôn mặt rạng ngời, nở một nụ cười tươi tắn. 
Những ngày nghỉ ở bãi biển Sầm Sơn trôi qua thật mau nhưng cảnh bình minh trên biển luôn mãi mãi in sâu vào tâm trí em, một vẻ đẹp của biển, vẻ đẹp kiêu kì muôn màu muôn sắc ấy do mây, trời, ánh sáng tạo nên.Trong mắt tôi, mỗi buôi bình minh trên biển trở nên thật hiền hòa. Trong mắt biển, tôi chỉ là một sinh linh nhỏ bé. Nếu như những làn sóng và bờ cát trên biển là người mẹ thì với tôi biển như một thiên thần.

8 tháng 11 2017

tớ biết tả đấy

8 tháng 11 2017

19,97 đúng đấy

8 tháng 11 2017

vì 11,02<x<19,98

mà x là số lớn nhất

vậy x=19,97

t nhé

8 tháng 11 2017

Ở lời giải hay, bn vào là có cả đề có cả phần giải luôn đấy !

Mk hứa sẽ tk lại, thanks !

8 tháng 11 2017

mình ko có sách

8 tháng 11 2017

Hôm ấy là thứ hai, đến lượt tôi trực nhật . Buổi sáng trời quang đãng, mát mẻ, nên tôi ngủ dậy muộn nên tôi cuống cuồng phi thẳng đến trường, quên không mang mũ nón gì cả. Ai ngời, buổi trưa sau khi tan học, trời nắng chang chang, dường về không có cây cối gì cả. Tôi cứ dể đầu trần như thế mà đi, vậy là cũng như mọi khi về đến nhà, cơm nước xong xuôi. Tôi thấy nhức đầu và lên cơn sốt. Càng về chiều nhiệt độ càng tăng cao, khi đó tôi nằm li bì không biết gì nữa. Người tôi nóng như hòn than hồng, mẹ rờ trán tôi, giật thót mình và gọi ngay cho bố tôi để đưa tôi đi cấp cứu.

Và thế tôi đã nằm viện suốt ba ngày, mẹ đã không rời tôi lấy một phút trong ba ngày ấy, lần nào cũng vậy, sau cơn sốt liên miên, tôi tỉnh dậy hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi ấy là hình ảnh mẹ, mẹ nhìn tôi với vẻ mặt buồn và lo lắng cho những đứa con bé bỏng của mình. Mái tóc dày của mẹ dường như cũng mất đi cái mượt mà, óng ả vốn có. Bố mua vào bệnh viện cho hai mẹ con tôi đủ thứ đồ ngon, nhưng trước cảnh như thế mẹ tôi ăn không thấy ngon, mẹ chỉ có than đắng miệng. chưa bao giờ tôi nhìn thấy mẹ như thế, hình như mẹ có vẻ là đang nuốt nỗi đắng vào trong lòng. Mấy đêm thức trắng trông tôi, vì thế nhìn mẹ như không còn chút sức lực nào hết, nhìn thấy như thế tôi buồn lắm…

Những ngày thường, ít nhìn vào đôi mắt mẹ, vì đôi mắt đen, sáng và luôn nhìn tôi trìu mến, khoan dung chẳng bao giờ tôi có ý nghĩ là mắt mẹ đẹp hay xấu. nhưng giờ đây khi mẹ nằm trên dường bệnh, tôi mới có nhiều thời gian ngắm nhìn và cảm nhận hết vẻ đệp của đôi mắt ấy. đó không chỉ là vẻ đẹp bề ngoài, nhưng còn là vẻ dẹp sâu thẳm bên trong tâm hồn của mẹ. hình như tất cả tình thương của mẹ dành cho tôi đều in rõ trên đôi mắt ấy. mẹ nhìn tôi như sợ tôi biến mất trước mặt mẹ. Mắt mẹ vẫn sáng nhưng không thể che dấu những nỗi buồn và những nét cuồng thâm vì mất ngủ.

Ba ngày tôi ở bệnh viên là ba ngày cả nhà tôi vất vả. Ông bà và bố mẹ tôi thay phiên nhau trông non, và không lúc nào rời xa tôi. Nhiều lần bố nói nhỏ với mẹ về nhà ăn uống rồi nghỉ ngơi cho lại sức. nhưng mẹ nhất định không về, vì nỗi lo nên mẹ không thể nào yên tâm khi rời xa tôi. Tay mẹ nhúng khăn ướt đắp lên trán tôi, tay mẹ đỡ cho tôi ngồi dậy, dút từng thìa cháo cho tôi ăn. Những lúc bác sĩ truyền nước cho tôi, mẹ luôn bên cạnh vài giờ đồng hồ cho tới khi nào rút kim ra khỏi người tôi thì mẹ mới yên tâm. Mắt mẹ luôn để ý tới tôi không lúc nào ngơi, mẹ nắm lấy tay tôi và tôi đã cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay mẹ. Mẹ nhìn tôi, tôi nhìn mẹ trong lòng dâng trào nguồn yêu thương và cám ơn mẹ vô hạn.

Mấy ngày sốt tôi thấy mình mệt mỏi vô cùng, ngồi lên, nằm xuống hay đi lại tôi thấy khó khăn đến thế. Còn những ngày khỏe chạy nhảy, không nghĩ tôi lại cần mẹ như lúc này. Những bước chân loạng choạng của tôi nếu không có mẹ đõ chắc không thể nào đi nổi. chóng mặt, hoa mắt mọi vật cứ quay như chong chóng,tôi vịn vào mẹ, mẹ mắn chặt tay tôi dìu từng bướng như nhửng ngày tôi bắt đầu tập đi vậy. Tôi đã 12 tuổi rồi, nhưng khi này tôi cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng.

Nhà tôi nghèo, mẹ tôi không giàu tiền, giàu bạc. mẹ không có điều kiện như những bậc phụ huynh khác, nhưng đối với tôi mọi thứ mẹ giành cho tôi đều là thứ tốt nhất. ngay từ nhỏ, tôi đã không được chơi những đồ búp bê, những thứ đồ chơi dắt tiền mà những đứa trẻ như tôi không bao giờ dám mơ tới. Tôi quen những chú chim giấy, những chiếc thuyền, những con cào cào, con hạt, châu chấu bằng cọng rơm, những con vật đó đều do chính tay mẹ tôi làm cho chúng tôi chơi. Lớn lên tôi quen với việc dùng lại những bộ sách giáo khoa cũ, do mẹ tôi bọc lại cẩn thận,sạch sẽ. đối với tôi đó chính là lòng yêu thương của mẹ dành cho chúng tôi, “không nghèo về vật chất, nhưng tinh thần thì chất chứa trong tim”, mẹ dành cho chúng tôi cả cuộc đời, một ngắn hai sương nuôi chúng tôi nên người, không sao chúng tôi đáp được tình thương mà mẹ đã dành cho chúng tôi. Tình mẹ thật là vô bờ, dâng tràn như biển cả mênh mông không bao giờ cạn.