K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Câu 1 (3đ)Cho đoạn trích sau:“ Cuối cùng các hoàng tử phải cởi giáp xin hàng. Thạch Sanh sai dọn một bữa cơm thiết đãinhững kẻ thua trận. Cả mấy vạn tướng lĩnh, quân sĩ thấy Thạnh Sanh chỉ dọn ra vẻn vẹn mộtniêu cơm tí xíu, bĩu môi, không muốn cầm đũa.”Tìm và ghi các cụm danh từcó trong đoạn trích trên vào mô hình cụm danh từ.Câu 2 (1đ)chỉ ra các từ dùng sai trong các câu sau đây và...
Đọc tiếp

Câu 1 (3đ)Cho đoạn trích sau:

“ Cuối cùng các hoàng tử phải cởi giáp xin hàng. Thạch Sanh sai dọn một bữa cơm thiết đãinhững kẻ thua trận. Cả mấy vạn tướng lĩnh, quân sĩ thấy Thạnh Sanh chỉ dọn ra vẻn vẹn mộtniêu cơm tí xíu, bĩu môi, không muốn cầm đũa.”Tìm và ghi các cụm danh từcó trong đoạn trích trên vào mô hình cụm danh từ.

Câu 2 (1đ)chỉ ra các từ dùng sai trong các câu sau đây và sửa lại cho đúng:

a, Mặc dù còn một số yếu điểm, nhưng so vi năm học cũ, Lan đã có tiến bộ vượt bậc.

b, Hằng này, Nam phải hỗ trợ mẹ những việc vặt trong nhà.

Câu 3 (1đ)Em hãy nêu ý nghĩa chi tiết cây đàn thần trong truyện cổ tích “Thạch Sanh”.

Câu 4 (5đ)Kể lại câu chuyện xâu chỉ qua vỏ ốc trong truyện “ Em bé thông minh” theo ngôi kểcủa viên sứ thần

0
14 tháng 11 2017

Này cô gái, cô đang buồn gì đó
Lạnh thế này đứng đón gió vậy sao?
Đưa tay đây tôi nắm thử coi nào
Trời! Lạnh quá, ôi ngốc sao là ngốc.
Lại gần đây tôi vuốt giùm mái tóc
Gió thổi hoài rối tung hết rồi đây
Cô sờ xem má lạnh buốt đây này
Tay tôi ấm, lại đây tôi cho mượn.
Đừng bướng nữa, áo đây, cô khoác tạm
Vòng tay này cô có muốn ôm không?
Đừng lặng yên, khiến tôi thấy đau lòng
Nói gì đi, cô nói đi, đừng khóc.
Bờ vai gầy, cô tựa vào một lúc
Hay tựa cả đời…tôi cũng chẳng đòi đâu
Nào ngoan đi, đừng có mãi cứng đầu
Giọt nước mắt để tôi lau giùm nhé.
Tôi muốn nghe tiếng cô cười, cô bé !

14 tháng 11 2017

hoà giải đi

14 tháng 11 2017

Giữa cuộc sống tất bật hằng ngày, chắc ai cũng có một người bạn cùng đồng hành để xua tan những vất vả, lo lắng trong công việc, học hành. Những người bạn đó là ai? Đó là những con thú mà chúng ta vẫn nuôi. Đối với mỗi người, chúng có thể là những chú chim, hay những chú mèo. Còn đối với tôi thì chú chó “Bill” là một niềm vui lớn giúp tôi xua tan đi những mệt nhọc, lo toan sau một ngày học hành mệt mỏi.

Chú chó “Bill” được bác tôi cho từ khi tôi mới lên sáu tuổi. Nó trông rất to,bằng cái xe đạp của tôi. Nó khoác trên mình một màu nâu vàng rất dịu. Cái đầu của nó tròn tròn, lúc nò cũng lắc trông rất ngộ. Bill có đôi mắt tròn, màu nâu đậm. Chiếc mũi của Bill nhỏ nhỏ, xinh xinh lúc nào cũng ươn ướt. Những chiếc râu mép nhỏ, trắng như cước. Bill có những chiếc răng nanh nhỏ, trông rất sắt bén. Khi nó ngủ, lại nhe ra những chiếc răng trông rất dữ. Hai đôi tai của Bill lúc nào cũng vểnh lên nghe ngóng. Hai đôi chân của Bill hơi gầy có những chiếc móng đeo đi rất nhẹ nhàng. Bill có cái đuôi dài và xù lên giống như cây chổi lúc nào cũng phe phẩy, rất ngộ.

Tôi còn nhớ mãi vào mùa thu năm trước. Bill mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Ba mẹ tôi đã cố gắng chạy chữa nhưng bệnh tình của Bill vẫng không hề suy giảm. Bill ngày càng yếu dần. Thấy Bill như vậy, tôi khóc nhiều lắm. Có lúc, tôi còn xin ông tiên cho tôi được thế bệnh cho Bill mắc dù biết đó chỉ là một ước mơ, một ước mơ không bao giờ có thể thực hiện được. Rôi một bổi chiều đầy mưa, Bill không còn ở trên thế gian này nữa.. Tôi ôm lấy Bill và khóc oà lên…

Tôi không bao giờ có thể quên được chú chó Bill thân yêu này này. Bởi nó đã giúp cho gia đình tôi rất nhiều. Mỗi khi đi học về, vừa bước qua cánh cổng thì thứ mà tôi thấy đầu tiên chính là Bill. Nó quấn quít lấy chân tôi, đuôi ve vẩy mừng rỡ làm cho tôi quên hết những mệt nhọc. Khi màng đêm buông xuống, mọi người đều chìm trong giấc ngủ, thì nó lại thức giấc canh nhà. Nhiều lúc chỉ nghe được tiếng động nhỏ, nó lại sủa lên làm cho cả nhà thức giấc. Không những thế, trong đời sống chó còn là một món ăn đặc sản. Đáng ca ngợi nhất là đức tín trung thành của chúng. Có những chú chó mà dù chủ có ở đâu thì chúng cũng có mặt ở bên cạnh. Lúc chỉ có một mình. chúng còn có thể là người bạn ở bên cạnh để xua tan đi cái cảm giác cô đơn đó.

Gia đình tôi rất quý Bill. Biết bao kỉ niệm buồn vui của gia đình mà có có Bill cùng chia sẻ. Bố tôi nói: nó nó không còn là một chú chó, mà nó như một thành viên thân thiết trong gia đình. Dù đã đi xa khỏi thế giới này mãi mãi, nhưng hình ảnh của Bill lúc nào cũng hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi sẽ nhớ mãi Bill và giữ gìn những kỉ niệm giữa tôi và chú chó thân yêu này.

14 tháng 11 2017

Giữa cuộc sống tất bật hằng ngày, chắc ai cũng có một người bạn cùng đồng hành để xua tan những vất vả, lo lắng trong công việc, học hành. Những người bạn đó là ai? Đó là những con thú mà chúng ta vẫn nuôi. Đối với mỗi người, chúng có thể là những chú chim, hay những chú mèo. Còn đối với tôi thì chú chó “Bill” là một niềm vui lớn giúp tôi xua tan đi những mệt nhọc, lo toan sau một ngày học hành mệt mỏi.

Chú chó “Bill” được bác tôi cho từ khi tôi mới lên sáu tuổi. Nó trông rất to,bằng cái xe đạp của tôi. Nó khoác trên mình một màu nâu vàng rất dịu. Cái đầu của nó tròn tròn, lúc nò cũng lắc trông rất ngộ. Bill có đôi mắt tròn, màu nâu đậm. Chiếc mũi của Bill nhỏ nhỏ, xinh xinh lúc nào cũng ươn ướt. Những chiếc râu mép nhỏ, trắng như cước. Bill có những chiếc răng nanh nhỏ, trông rất sắt bén. Khi nó ngủ, lại nhe ra những chiếc răng trông rất dữ. Hai đôi tai của Bill lúc nào cũng vểnh lên nghe ngóng. Hai đôi chân của Bill hơi gầy có những chiếc móng đeo đi rất nhẹ nhàng. Bill có cái đuôi dài và xù lên giống như cây chổi lúc nào cũng phe phẩy, rất ngộ.

Tôi còn nhớ mãi vào mùa thu năm trước. Bill mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Ba mẹ tôi đã cố gắng chạy chữa nhưng bệnh tình của Bill vẫng không hề suy giảm. Bill ngày càng yếu dần. Thấy Bill như vậy, tôi khóc nhiều lắm. Có lúc, tôi còn xin ông tiên cho tôi được thế bệnh cho Bill mắc dù biết đó chỉ là một ước mơ, một ước mơ không bao giờ có thể thực hiện được. Rôi một bổi chiều đầy mưa, Bill không còn ở trên thế gian này nữa.. Tôi ôm lấy Bill và khóc oà lên…

Tôi không bao giờ có thể quên được chú chó Bill thân yêu này này. Bởi nó đã giúp cho gia đình tôi rất nhiều. Mỗi khi đi học về, vừa bước qua cánh cổng thì thứ mà tôi thấy đầu tiên chính là Bill. Nó quấn quít lấy chân tôi, đuôi ve vẩy mừng rỡ làm cho tôi quên hết những mệt nhọc. Khi màng đêm buông xuống, mọi người đều chìm trong giấc ngủ, thì nó lại thức giấc canh nhà. Nhiều lúc chỉ nghe được tiếng động nhỏ, nó lại sủa lên làm cho cả nhà thức giấc. Không những thế, trong đời sống chó còn là một món ăn đặc sản. Đáng ca ngợi nhất là đức tín trung thành của chúng. Có những chú chó mà dù chủ có ở đâu thì chúng cũng có mặt ở bên cạnh. Lúc chỉ có một mình. chúng còn có thể là người bạn ở bên cạnh để xua tan đi cái cảm giác cô đơn đó.

Gia đình tôi rất quý Bill. Biết bao kỉ niệm buồn vui của gia đình mà có có Bill cùng chia sẻ. Bố tôi nói: nó nó không còn là một chú chó, mà nó như một thành viên thân thiết trong gia đình. Dù đã đi xa khỏi thế giới này mãi mãi, nhưng hình ảnh của Bill lúc nào cũng hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi sẽ nhớ mãi Bill và giữ gìn những kỉ niệm giữa tôi và chú chó thân yêu này.

Trường THCS Cao ViênTổ Khoa học Xã hộiĐỀ THI KHẢO SÁT KHẢO SÁT GIỮA KÌ I LỚP 6Năm học: 2013-2014Môn NGỮ VĂN(Thời gian làm bài: 60 phút không kể thời gian giao đề)Câu 1 (3đ)Cho đoạn trích sau:“ Cuối cùng các hoàng tử phải cởi giáp xin hàng. Thạch Sanh sai dọn một bữa cơm thiết đãinhững kẻ thua trận. Cả mấy vạn tướng lĩnh, quân sĩ thấy Thạch Sanh chỉ dọn ra vẻn vẹn mộtniêu cơm tí...
Đọc tiếp

Trư

ờng THCS Cao Vi

ên

T

ổ Khoa học X

ã h

ội

Đ

Ề THI KHẢO SÁT KHẢO SÁT GIỮA K

Ì I L

ỚP 6

Năm h

ọc: 2013

-

2014

Môn NG

Ữ VĂN

(Th

ời gian l

àm bài: 60 phút không k

ể thời gian giao đề)

Câu 1 (3đ)

Cho đo

ạn trích sau:

“ Cu

ối c

ùng các hoàng t

ử phải cởi giáp xin h

àng. Th

ạch S

anh sai d

ọn một bữa c

ơm thi

ết đ

ãi

nh

ững kẻ thua trận. Cả mấy vạn t

ư

ớng lĩnh, quân sĩ thấy Thạch Sanh chỉ dọn ra vẻn vẹn một

niêu cơm tí xíu, b

ĩu môi, không muốn cầm đũa.”

Tìm và ghi các c

ụm danh từ có trong đoạn trích tr

ên vào mô hình c

ụm danh từ.

Câu 2 (1đ)

Ch

ỉ ra các từ d

ùng sai trong các câu sau đây và s

ửa lại cho đúng:

a, M

ặc d

ù còn m

ột số yếu điểm, nh

ưng so v

ới năm học cũ, Lan đ

ã có ti

ến bộ v

ư

ợt bậc.

b, H

ằng ng

ày, Nam ph

ải hỗ trợ mẹ những việc vặt trong nh

à.

Câu 3 (1đ)

Em hãy nêu ý ngh

ĩa chi ti

ết cây đ

àn th

ần trong truyện cổ tích “Thạch Sanh”.

Câu 4 (5đ)

K

ể lại câu chuyện

xâu ch

ỉ qua vỏ ốc trong truyện “ Em bé thông minh” theo ngôi kể

c

ủa vi

ên s

ứ thần.

H

ết

( Ngư

ời ra đề GV Nguyễn Thị Thanh Hải)

3
14 tháng 11 2017

Trường THCS Cao Viên

Tổ Khoa học Xã hội

ĐỀ THI KHẢO SÁT KHẢO SÁT GIỮA KÌ I LỚP  6                                                 Năm học: 2013-2014

Môn NGỮ VĂN

(Thời gian làm bài: 60 phút không kể thời gian giao đề)

Câu 1 (3đ)

Cho đoạn trích sau:

“ Cuối cùng các hoàng tử phải cởi giáp xin hàng. Thạch Sanh sai dọn một bữa cơm thiết đãi những kẻ thua trận. Cả mấy vạn tướng lĩnh, quân sĩ thấy Thạch Sanh chỉ dọn ra vẻn vẹn một niêu cơm tí xíu, bĩu môi, không muốn cầm đũa.”

Tìm và ghi các cụm danh từ có trong đoạn trích trên vào mô hình cụm danh từ.

Câu 2 (1đ)Chỉ ra các từ dùng sai trong các câu sau đây và sửa lại cho đúng:

a, Mặc dù còn một số yếu điểm, nhưng so với năm học cũ, Lan đã có tiến bộ vượt bậc.

b, Hằng ngày, Nam phải hỗ trợ mẹ những việc vặt trong nhà.

Câu 3 (1đ)Em hãy nêu ý nghĩa chi tiết cây đàn thần trong truyện cổ tích “Thạch Sanh”.

Câu 4 (5đ)Kể lại câu chuyện xâu chỉ qua vỏ ốc trong truyện “ Em bé thông minh” theo ngôi kể của viên sứ thần.

                                            Hết

( Người ra đề: GV Nguyễn Thị Thanh Hải)

14 tháng 11 2017

?????????????????????????????????????????????????????????                           ?_?

14 tháng 11 2017

Không đăng câu hỏi linh tinh gây nhiễu diễn đàn.

15 tháng 11 2017

nẫy , cậu đang hình đẹp mà sao mất dạy thế , ko bít trả lời chứ gì cho nên mới nói vậy đúng ko

14 tháng 11 2017

cây rắn hổ mang 

cây nắp ấm

cây roridula

cây gọng vó cây hố bẫy

cây cỏ bơ

cây ăn thịt gai

14 tháng 11 2017

cây nắp ấm

14 tháng 11 2017

​Đây là những trải nghiệm mình viết về chuyến đi Đà nẵng 3 năm trước, 1 chuyến đi với nhiều cảm xúc, và những kỉ niệm đáng nhớ. Bây giờ mọi thứ đã đổi thay nhiều nhưng hi vọng những gì được chia sẻ sẽ ít nhiều giúp ích cho các bạn cho hành trình tới miền đất xinh đẹp này.

Sau 17 tiếng ăn, ngủ, vật vờ, chém gió ngắm trời đất bao la trên tàu và 3 tiếng chôn chân tại xứ Thanh vì nghe đồn rà được bom mìn ở đoạn đường phía trước , cuối cùng chúng tôi cũng đặt chân đến đất Đà Nẵng. Lúc ý chỉ muốn hú lên một tiếng cho đã đời, cái giống nhà nghèo đi du lịch nó khổ thế đấy, đi đến được mảnh đất nào đó cũng như mình đang đến thiên đường. Chúng tôi thuê một nhà nghỉ giá bình dân gần cầu quay Sông Hàn, rồi thuê xe máy đi thăm thú thành phố. Và đúng là biển luôn làm người ta thấy dễ chịu. Biển Mỹ Khê không hổ danh là 1 trong 6 bãi biển đẹp nhất hành tinh, với bờ cát trắng mịn nước bỉên trong xanh. Sóng biển Đà Nẵng cũng giống như thành phố nơi đây rất mạnh mẽ và cá tính. Cái cảm giác hưng phấn khi đứng đón từng cơn sóng trào dâng nhưng rồi không thắng nổi và bị đẩy đi nơi xa thật thích thú.

Phải công nhận là ý thức của người dân Đà Nẵng cực tốt, tắm biển xong đầu tóc uớt nhèm, chả có bóng hình một chú cá vàng nào mà ai nấy cũng đều đội mũ bảo hiểm, không có đèn xanh đèn đỏ nhưng có đoàn nguời đi qua tất cả tự động dừng lại không ai cố bon chen như các bác Thủ đô. Tiện nói về ý thức của người Đà Nẵng cũng ca ngợi luôn, đi bao nhiêu nơi nhưng riêng xe ôm ở Đà Nẵng nhất quyết không chở 2. Đường phố bãi biển sạch sẽ không có rác, không hàng rong hay người ăn xin, ngay cả bãi Đá – 1 nơi mới hầu như mọi nguời đến tự tổ chức ăn uống mà cũng chả có em rác nào xung quanh, vân vân và vân vân. Nghe đồn hải sản ở đây rẻ nên chỉ ngóng đến tối đi ăn, và quả không sai từ bé đến giờ mới đuợc ăn lẩu hải sản rẻ đến thế. Có 80K nồi lẩu thập cẩm, 60k đĩa mực hấp…. mấy đứa ăn no căng rốn , nhà nhà nhẹ nhàng nguời người dịu dàng nữa chứ. Cơm no ruợu say rồi thì đi lòng vòng thành phố, đâu đâu cũng đèn sáng trưng lấp la lấp lánh. Ban ngày trời nắng là thế mà tối mát mẻ hơn cả mùa thu Hà Nội, không thể nghĩ rằng cách đây có 2, 3 tiếng thôi thành phố cứ như bị thiêu đốt trong biển lửa mà giờ trong lành là thế. Công nhận thành phố Đà Nẵng đẹp, rộng thoáng, ngắm thành phố 2 bên bờ sông Hàn thì Hà Nội nhà mình cứ gọi là mơ uớc dài. Hí hửng chiêm ngưỡng giờ phút cầu quay sông Hàn nhưng cô chủ nhà nghỉ bảo 11h đóng cửa nản luôn, nên chỉ đứng xi xon vài kiểu ở cầu. Sáng, hẹn đồng hồ dậy ngắm mặt trời mọc nhưng tắt phéng đi không thương tiếc lúc nào không hay và kết quả là khi dậy nắng vàng đã rực rỡ.

Lại hành trình đến với bán đảo Sơn Trà. Trên đường đi xe thủng săm được một chú dừng lại hỏi rồi dắt xe về tận nhà sửa cho. Gia đình chú sống trong một ngôi nhà nhỏ nhưng ấm cúng, vợ chú người Quảng Nam nói giọng rất khó nghe nhưng cực kỳ thật thà và mến khách. Trong lúc chú sửa xe cho thì cô rót nước cho mấy đứa uống và không ngừng than: khổ thân mấy bé được chuyến vô Đà nẵng thì xe hư. Cô còn nói nhiều nhiều chuyện nữa nhưng hai đứa nghe chả hiểu gì mặt cứ ngơ ngơ ra rồi cười trừ. Chào tạm biệt cô chú, gửi tiền chú không lấy, may quá có vài cuốn truyện tranh mang theo đọc trên tàu, nên tặng lại con trai cô. Thằng bé cầm tập truyện như bắt được vàng , cười tít mắt, hẹn lớn lên sẽ ra Hà Nội gặp hai chị. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi mà bao nhiêu cảm xúc. Thử hỏi thế này sao mà không yêu Đà Nẵng cho được cơ chứ. Trên đuờng đi dừng xe bao nhiêu lần gầm rú ầm ĩ hố há đủ kiểu như nhà quê ra tỉnh. Vì thành phố biển quá đẹp, phải nói người Đà Nẵng rất tỉ mỉ khoa học, trên đường đi cũng có rất nhiều chậu hoa càng làm tôn nét đẹp của biển, đến hàng rào quán cũng được gọt rũa từng tiểu tiết. Nhìn thành phố hiện đại, bãi cát trắng dài, núi non hung vĩ, biển trong xanh …bảo sao các bạn Đà Nẵng lúc nào cũng nói về ĐN với giọng đầy tự hào. Bãi Đá, bãi Bụt, bãi Rạng …. đẹp hoang sơ như tranh vẽ khiến không thể không yêu biển. Ăn bao nhiêu là thứ nhưng vẫn tạt vào một quán hải sản ăn tiếp cứ như kiểu đây là lần cuối cùng đuợc ăn hải sản í nhưng quả tội sao mà nó rẻ và ngon vây hả trời nên có no đến mấy vẫn cứ múôn ăn. Nhìn đồng hồ mà nuối tiếc đã đến lúc phải rời Đà Nẵng, 2 ngày ngắn ngủi ở Đà Nẵng không mong ước gì hơn là có nhiều tiền và nhiều thời gian để quay lại, nhìn Bà Nà, Cù Lao Chàm trên bản đồ mà chỉ có thể nuốt nước bọt vào trong ngoảnh mặt ra đi. Tạm biệt Đà Nẵng đầy nuối tiếc hi vọng sớm được quay lại nơi đây.

14 tháng 11 2017
Đây là những trải nghiệm mình viết về chuyến đi Đà nẵng 3 năm trước, 1 chuyến đi với nhiều cảm xúc, và những kỉ niệm đáng nhớ. Bây giờ mọi thứ đã đổi thay nhiều nhưng hi vọng những gì được chia sẻ sẽ ít nhiều giúp ích cho các bạn cho hành trình tới miền đất xinh đẹp này. Sau 17 tiếng ăn, ngủ, vật vờ, chém gió ngắm trời đất bao la trên tàu và 3 tiếng chôn chân tại xứ Thanh vì nghe đồn rà được bom mìn ở đoạn đường phía trước , cuối cùng chúng tôi cũng đặt chân đến đất Đà Nẵng. Lúc ý chỉ muốn hú lên một tiếng cho đã đời, cái giống nhà nghèo đi du lịch nó khổ thế đấy, đi đến được mảnh đất nào đó cũng như mình đang đến thiên đường. Chúng tôi thuê một nhà nghỉ giá bình dân gần cầu quay Sông Hàn, rồi thuê xe máy đi thăm thú thành phố. Và đúng là biển luôn làm người ta thấy dễ chịu. Biển Mỹ Khê không hổ danh là 1 trong 6 bãi biển đẹp nhất hành tinh, với bờ cát trắng mịn nước bỉên trong xanh. Sóng biển Đà Nẵng cũng giống như thành phố nơi đây rất mạnh mẽ và cá tính. Cái cảm giác hưng phấn khi đứng đón từng cơn sóng trào dâng nhưng rồi không thắng nổi và bị đẩy đi nơi xa thật thích thú. Phải công nhận là ý thức của người dân Đà Nẵng cực tốt, tắm biển xong đầu tóc uớt nhèm, chả có bóng hình một chú cá vàng nào mà ai nấy cũng đều đội mũ bảo hiểm, không có đèn xanh đèn đỏ nhưng có đoàn nguời đi qua tất cả tự động dừng lại không ai cố bon chen như các bác Thủ đô. Tiện nói về ý thức của người Đà Nẵng cũng ca ngợi luôn, đi bao nhiêu nơi nhưng riêng xe ôm ở Đà Nẵng nhất quyết không chở 2. Đường phố bãi biển sạch sẽ không có rác, không hàng rong hay người ăn xin, ngay cả bãi Đá – 1 nơi mới hầu như mọi nguời đến tự tổ chức ăn uống mà cũng chả có em rác nào xung quanh, vân vân và vân vân. Nghe đồn hải sản ở đây rẻ nên chỉ ngóng đến tối đi ăn, và quả không sai từ bé đến giờ mới đuợc ăn lẩu hải sản rẻ đến thế. Có 80K nồi lẩu thập cẩm, 60k đĩa mực hấp…. mấy đứa ăn no căng rốn , nhà nhà nhẹ nhàng nguời người dịu dàng nữa chứ. Cơm no ruợu say rồi thì đi lòng vòng thành phố, đâu đâu cũng đèn sáng trưng lấp la lấp lánh. Ban ngày trời nắng là thế mà tối mát mẻ hơn cả mùa thu Hà Nội, không thể nghĩ rằng cách đây có 2, 3 tiếng thôi thành phố cứ như bị thiêu đốt trong biển lửa mà giờ trong lành là thế. Công nhận thành phố Đà Nẵng đẹp, rộng thoáng, ngắm thành phố 2 bên bờ sông Hàn thì Hà Nội nhà mình cứ gọi là mơ uớc dài. Hí hửng chiêm ngưỡng giờ phút cầu quay sông Hàn nhưng cô chủ nhà nghỉ bảo 11h đóng cửa nản luôn, nên chỉ đứng xi xon vài kiểu ở cầu. Sáng, hẹn đồng hồ dậy ngắm mặt trời mọc nhưng tắt phéng đi không thương tiếc lúc nào không hay và kết quả là khi dậy nắng vàng đã rực rỡ. Lại hành trình đến với bán đảo Sơn Trà. Trên đường đi xe thủng săm được một chú dừng lại hỏi rồi dắt xe về tận nhà sửa cho. Gia đình chú sống trong một ngôi nhà nhỏ nhưng ấm cúng, vợ chú người Quảng Nam nói giọng rất khó nghe nhưng cực kỳ thật thà và mến khách. Trong lúc chú sửa xe cho thì cô rót nước cho mấy đứa uống và không ngừng than: khổ thân mấy bé được chuyến vô Đà nẵng thì xe hư. Cô còn nói nhiều nhiều chuyện nữa nhưng hai đứa nghe chả hiểu gì mặt cứ ngơ ngơ ra rồi cười trừ. Chào tạm biệt cô chú, gửi tiền chú không lấy, may quá có vài cuốn truyện tranh mang theo đọc trên tàu, nên tặng lại con trai cô. Thằng bé cầm tập truyện như bắt được vàng , cười tít mắt, hẹn lớn lên sẽ ra Hà Nội gặp hai chị. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi mà bao nhiêu cảm xúc. Thử hỏi thế này sao mà không yêu Đà Nẵng cho được cơ chứ. Trên đuờng đi dừng xe bao nhiêu lần gầm rú ầm ĩ hố há đủ kiểu như nhà quê ra tỉnh. Vì thành phố biển quá đẹp, phải nói người Đà Nẵng rất tỉ mỉ khoa học, trên đường đi cũng có rất nhiều chậu hoa càng làm tôn nét đẹp của biển, đến hàng rào quán cũng được gọt rũa từng tiểu tiết. Nhìn thành phố hiện đại, bãi cát trắng dài, núi non hung vĩ, biển trong xanh …bảo sao các bạn Đà Nẵng lúc nào cũng nói về ĐN với giọng đầy tự hào. Bãi Đá, bãi Bụt, bãi Rạng …. đẹp hoang sơ như tranh vẽ khiến không thể không yêu biển. Ăn bao nhiêu là thứ nhưng vẫn tạt vào một quán hải sản ăn tiếp cứ như kiểu đây là lần cuối cùng đuợc ăn hải sản í nhưng quả tội sao mà nó rẻ và ngon vây hả trời nên có no đến mấy vẫn cứ múôn ăn. Nhìn đồng hồ mà nuối tiếc đã đến lúc phải rời Đà Nẵng, 2 ngày ngắn ngủi ở Đà Nẵng không mong ước gì hơn là có nhiều tiền và nhiều thời gian để quay lại, nhìn Bà Nà, Cù Lao Chàm trên bản đồ mà chỉ có thể nuốt nước bọt vào trong ngoảnh mặt ra đi. Tạm biệt Đà Nẵng đầy nuối tiếc hi vọng sớm được quay lại nơi đây.
14 tháng 11 2017

Mùa xuân là mùa bắt đầu của một năm, cũng là mùa đẹp nhất trong năm vì mang đến cho con người không khí ấm áp, vui tươi nhất.

Mùa xuân thường gắn liền với Tết, thường bắt đầu vào tháng 1 và kết thúc vào tháng 3. Đây là khoảng thời gian thời tiết êm dịu, ấm áp, vẫn còn se se lạnh nhưng có ánh nắng mặt trời. Mọi người vẫn luôn mong chờ mùa xuân đến, vì được đón Tết cổ truyền, được quây quần bên nhau ấm áp.

Cảnh vật mùa xuân luôn tràn đầy sức sống. Những cánh hoa đào của miền bắc và hoa mai của miền nam đua nhau khoe sắc, chở bao nhiêu dư vị và màu sắc của mùa xuân. Những cành cây cao vút bắt đầu nhú những mầm non xanh nõn, mượt mà như những nét chấm phá nhẹ nhàng giữa bầu trời cao trong xanh.

Buổi sáng mùa xuân thật trong lành, ấm áp, gió chỉ thổi thật khẽ và những chú chim én đang từng đàn bay từ phương Nam trở về báo hiệu mùa xuân đã đến. Bầu trời dường như thoáng đãng, từng đám mây xanh trắng nối đuôi nhau trôi đi thật chậm rãi.

Trong những khu vườn, những khóm rau mới trồng của mẹ xanh mướt, còn đọng lại một vài hạt sương nhỏ bé tí. Chờ khi ánh nắng mặt trời lên thì sẽ tan ra.

Lũ trẻ con trong xóm vui cười hớn hở khi mùa xuân về, lại sắp thêm một tuổi, lại được nhận những phong thư lì xì.

14 tháng 11 2017

Mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm, cũng là mùa bắt đầu của một năm. Khi mùa xuân đến muôn hoa đua nở, cảnh sắc thiên nhiên tràn đầy sức sống. Khu vườn nhà em khi mùa xuân về cũng thật đẹp và tinh khôi. Chưa có mùa nào em cảm thấy vẻ đẹp rạng ngời của khu vườn như khi mùa xuân đến.

Mùa xuân đến, tiết trời không còn lạnh căm căm, thấu da thấu thịt nữa mà đã có những tia nắng ấm áp chiếu xuống mọi vật. Thời tiết êm ái, dễ chịu như thế này sẽ khiến cho sức khỏe con người tốt hơn và muôn vật cũng tràn đầy sức sống hơn.

Khi mùa xuân đến, cả khu vườn nhà em như choàng mình thức dậy sau một giấc ngủ dài của mùa đông. Thời tiết mùa đông khắc nghiệt nên mọi vật ảm đảm, thiếu sức sống. Khi những ánh nắng mùa xuân len lỏi vào khu vườn khiến cho nó có thêm sức sống, vươn mình thức dậy.

Vườn nhà em trồng rất nhiều cây, nào là cây ổi, cây na, cây xoài và một số loài hoa nữa. Mỗi cây đều mang một màu sắc riêng, đặc trưng riêng. Sáng sớm ra khu vườn, em thấy có những giọt sương còn vương lại trên những bông hoa cúc vàng vừa nở từ hôm qua. Cánh hoa mỏng manh, bé xíu như uống cạn giọt sương và vươn mình ra hứng lấy ánh mặt trời.

Những chiếc lá của cây ổi, cây na khi mùa đông còn ngự trị ngả màu xám, xanh đậm nhưng khi xuân đến bỗng nhiên trở nên xanh tươi hơn. Thi thoảng có những đợt gió xuân thổi qua, tán lá khẽ đung đưa như đang vui đùa với gió.

Là là sát mặt đất là những vạt rau mẹ trồng cuối đông. Nào là rau xà lách, rau cải, rau mùi, đậu ván... Nhìn cây nào cũng tươi tốt, đầy sức sống. Lá rau xà lách to gấp đôi lòng bàn tay, màu xanh mướt như ngọc, nhìn rất thích mắt. Những luống bắp cải to và chắc nịch. Nó cuộn tròn và chắc chắn, gối đầu trên mặt đất như đang nằm ngủ chờ mẹ em thu hoạch.

Trên những cành cây cao, tiếng chim hót líu lo như đánh thức cả khu vườn. Niềm vui ngày mới của ba em chính là được ngắm khu vườn xinh đẹp, tươi mới, tràn đầy sức sống như thế này. Em vẫn thường cùng ba vún vén những gốc xoài, na, ổi để mùa sau có thêm nhiều quả hơn.

Mùa xuân đến, mọi thứ như bừng tỉnh. Kể cả cảnh sắc và con người đều tươi mới, sạch tinh tươm như vừa được tắm táp cơn mưa dịu nhẹ của mùa xuân. Em thấy yêu thêm hơn nữa khu vườn khi mùa xuân đến. Yêu bàn tay mẹ đã chăm sóc nó thật tốt.

14 tháng 11 2017

Congratulations

14 tháng 11 2017

bạn có cần dịch sang tiếng việt hay không

14 tháng 11 2017

"Tùng... tùng... tùng" âm thanh rộn rả của tiếng trống phát ra từ đâu đó đã gợi em nhớ đến hình ảnh của cái trống trường em. Nó được đặt trên cái giá gỗ vững chắc, bên hành lang của văn phòng nhà trường.

Đó là một chiếc trống lớn, to gần bằng chiếc lu đựng nước, sơn màu đỏ thắm. Hai mặt trống được làm bằng da trâu, dày và nhẵn bóng, căng rất phẳng phiu. Viền xung quanh mặt trống là một hàng chốt đinh rất chắc chắn. Tang trống là những thanh gỗ mỏng cong, ghép khít và dính chặt với nhau bằng một lớp keo rán chắc. Ngang lưng trống có thắt hai cái đai bằng mây bện, có quang dầu cẩn thận, trông rất oai vệ. Cây dùi dài cỡ bốn tấc, hình tròn, bằng gỗ được đặt ở bên cạnh trống.

Tiếng trống thật oai nghiêm. Nó có sức mạnh thúc giục chúng em nhanh chân đến lớp. Giờ chơi, tiếng trống như rộn rã reo vui, nó mời gọi chúng em ra sân nô đùa thỏa thích, nó như nhắc nhở chúng em tham gia tập thể dục nhịp nhàng. Đến giờ tan học, tiếng trống ngân vang một điệu khác, giòn hơn, hấp dẫn hơn.

Mỗi khi nghe tiếng trống, ai nấy đểu trở nên nghiêm trang. Tiếng trống ấy có lúc như âm vang tiếng trống trận oai hùng của cha ông thuở nào, có lúc lại tưng bừng, rộn rã như tiếng trống hội mùa, giỗ tổ nơi làng quê. Tiếng trống như nhắc nhở thầy trò dạy tốt, học tốt. Theo tiếng trống ấy, chúng em bước vào năm học mới. Theo tiếng trống ấy, chúng em bước vào mùa hè vui chơi thoải mái.

Suốt những năm học, bác trống luôn là người bạn thân thiết của chúng em. Hè đã đến, xin tạm chia tay với bác trống thân yêu. Mấy tháng hè, chắc bác rất buồn bã vì phải nằm im trên giá, ngắm nhìn sân trường vắng lặng với những xác phượng đỏ rơi trên thảm cỏ xanh. Khi còn đang học thì chỉ mong hè đến, nhưng hè tới, mới nghỉ vài ba bữa, chúng em lại mong chóng đến ngày được gặp bác trống, nghe cái giọng trầm ấm quen thuộc của bác và gặp lại đông đủ thầy bạn, vui biết bao nhiêu.

14 tháng 11 2017

Cái trống có mặt ở trường em không biết đã bao năm rồi; bác bảo vệ ở trường ít nhất đã làm mười hai năm, thế mà trống vẫn còn tốt

Trống cao gần bằng cậu học trò lớp bốn. Trống khum khum hình bầu dục, hai đầu thon lại, thân to, ba học sinh nối tay nhau mới ôm đủ vòng quanh trống.

Hai bề mặt trống là hai lớp da trâu hoặc bò dày, nhẵn thín màu vàng ngà hơi cũ. Mặt trống nhìn tựa như bề mặt nồi tráng bánh cuốn của bà Hai cạnh nhà em. Bao quanh mặt trống là thanh gỗ dẹt mỏng, sơn viên đỏ vàng, được đóng đinh tre gắn liền với thân trống.

Thân trống được ghép bằng những mảnh gỗ chắc chắn, sơn màu đỏ thẫm, phình to ở giữa. Chỗ ấy được gọi là bụng trống. Bao quanh bụng là một vành đai do hai cây mây bệnh xoắn vào nhau lớn bằng nón tay cái. Nhìn từ xa trống như được mang chiếc thắt lưng giản dị, dân dã.

Thường lệ, trước giờ vào học, bác bảo vệ cầm chiếc đùi trống bằng gỗ dài bằng cả cánh tay em để nện lên mặt trống. Lúc đầu bác đánh chậm, nhỏ, càng về sau nhịp tay bác càng nhanh, càng mạnh và dồn dập. Ấy là lúc trống rung lên và toả vào không trung những âm thanh kỳ lạ: Tùng! Tùng! Tùng!

Trống trường chỉ vang lên vào những giờ phút đáng ghi nhớ: bước vào năm học, bắt đầu mỗi tiết học, giờ nghỉ học, giờ ra chơi, giờ ra về và lúc bế giảng. Những lúc đi học trẻ, nghe tiếng trống trường dồn dập, em rảo bước nhanh hơn. Có khi đang bí bài, nghe trống báo hết tiết học, em mừng vui hể hả. Ngược lại, đôi khi đang nhảy hả hê, trống lại báo hết giờ chơi, ai nấy đều tiếc rẻ. Mỗi lần hè đến, nghe trống trường báo hiệu bế giảng năm học, lòng chúng em xao xuyến bâng khuâng, buồn vui lẫn lộn.

Trống trường thật sự là bạn đồng hành của đời học sinh chúng em. Mai đây, chúng em lớn lên, có thể đi đến bất cứ nơi nào trên Tổ quốc song mãi mãi tiếng trống trường vẫn bập bùng trong kỷ niệm.