K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

10 tháng 12 2020

xác đinh chủ ngữ ,vị ngữ ,trạng ngữ

11 tháng 8 2021

Cây gạo/ chấm dứt những ngày tưng bừng ốn ã /,lại trở về với dáng vẻ xanh mát ,trầm tư;

CN                   VN1                                                                         VN2

cây/ đứng im cao lớn ,hiền lành /,làm tiêu cho những con đò cập bến và nhứng đứa con về 

CN                                   Vn1                                                        VN2                                              

thăm quê mẹ .

10 tháng 12 2020

Mẹ mới mua 1 cái nồi.

Đất thì chỗ lồi, chỗ sụt.

Hôm nay mẹ nấu cơm ngon quá, em ăn no căng cả bụng.

Những hôm em bị bệnh, mẹ rất lo lắng cho em.

Tết đến, cháu chúc ông bà thật nhiều sức khỏe.

Em chăm đàn gà từng chút một.

Miền Trung mấy tháng nay lũ lụt triền miên.

Em thích nhất câu chuyện " Lục súc tranh công "

Ngày mưa to gió lớn, cây cối ngả nghiêng.

Khi bị vấp ngã, phải biết đứng lên.

10 tháng 12 2020

a) Mẹ em hay nấu cơm bằng nồi cơm điện. - Mọi người hay chê bạn ấy mắt lồi, thật tội nghiệp bạn ấy.

b) Cả nhà em vừa ăn một bữa no nê. - Chúng em thường hay lo lắng trước kì thi.

c) Chúng em vừa tặng quà cho bạn ấy vừa nói : "Chúc mừng sinh nhật". - Mẹ em nói : "Ăn chút bánh cho đỡ đói nha con".

d) Miền Trung vừa bị lũ lụt cách đây không lâu. - Màu mà em thích nhất là xanh lục.

e) Cái bàn đó bị nghiêng ngả. - Suýt nữa thì ngã.

10 tháng 12 2020

a)   nồi – lồi :

–    Mẹ tôi đong gạo đổ vào nồi để nấu

Con đường đất gồ ghề, lồi lõm và lầy lội làm tôi trượt ngã.

no – lo :

–  Quân đội phải ăn no thì đánh giặc mới mạnh.

–  Trong khi tôi đi học thì ba má tôi ờ nhà chăm lo vườn ruộng.

c) chúc-chút

 ngày 20/11 em chúc cô luôn thành công trong cuộc sống

chỉ một chút nữa em đã chiến thắng trong cuộc thi.

lụt – lục :

Chính việc phá rừng đã gây ra cảnh lụt lội ở nhiều nơi.

Tứ đói quá, vào bếp lục cơm nguội đem ra ăn.

e) học trò ngả mũ chào thầy giáo

do đi xe ẩu nên em bị ngã

10 tháng 12 2020

a) từ ''diệu'' phải viết hoa

b)từ''khéc lẹc'' là sai ( ko biết trả lời sao cả )

c) từ ''tườn'' phải viết là tường

    từ ''nức'' phải viết là nứt

b) khéc lẹc -> khét lẹt

10 tháng 12 2020

a] trữ

c]tường

10 tháng 12 2020

a.diệu-Diệu ;trử-trữ

b.khéc lẹc-khét lẹc

c.tườn-tường; nức-nứt; nức-nứt

10 tháng 12 2020

Dịp nghỉ hè năm nay em đã được về thăm quê nội, mỗi lần về quê em đều rất háo hức và hào hứng, bởi về quê nội là em sẽ được gặp bà nội, được sống trong vòng tay âu yếm yêu thương của bà và được bà kể cho nghe biết bao câu chuyện. Bà nội của em năm nay đã sáu mươi tuổi, mỗi lần về em lại thấy mái tóc bà bạc hơn, những nếp nhăn nhiều hơn và bước đi ngày một chậm. Bà nội em rất thích ăn trầu, hàng ngày bà vẫn gói những miếng trầu và ăn khoảng 5 đến 6 miếng một ngày. Khi bà ăn trầu, môi bà đỏ như đánh son, đôi má hồng hào và cười chúm chím trông rất phúc hậu. Em thích được gói trầu cho bà ăn, và hi vọng sau này lớn lên vẫn được gói trầu cho bà. Em mong cho bà nội luôn vui khỏe với gia đình và con cháu.

16 tháng 12 2020

cảm ơn bn

10 tháng 12 2020

Tấm đấy

10 tháng 12 2020

Tấm và Cám

10 tháng 12 2020

Khó khăn em có thể gặp phải: Học kém một môn nào đó. Chẳng hạn: Tiếng Anh, hay Toán, Lý… em phải có kế hoạch học tập hợp lí, cần cù, chịu khó, đầu tư thời gian cho những môn học mình còn yếu; hoặc em có tật nói ngọng, nói lắp thì em phải chịu khó luyện nói để khắc phục những khiếm khuyết của mình; hoặc gia đình nghèo, khó khăn về kinh tế thì em sắp xếp thời gian học tập và giúp đỡ gia đình một cách hợp lí.

 

9 tháng 12 2020

em ngu văn

10 tháng 12 2020

Năm tháng rồi cũng qua đi, chỉ có thời gian là thước đo tình cảm của con người. Bây giờ tuy đã học lớp 5 - lớp cuối cấp của trường tiểu học, sắp sửa phải tạm biệt mái trường, thầy cô, bạn bè để tiếp bước vào bậc trung học . Nhưng quãng thời gian là năm năm học ở trường, em không sao quên được những kỷ niệm về cô giáo đã dạy em những năm đầu chập chững cắp sách tới trường.

Cô có cái tên rất hay và em cũng rất thích đó là Kim Oanh. Cô là người mẹ hiền dịu nhất trong những ngay em còn học lớp 1. Với dáng người đậm đà, mái tóc xoăn xoăn màu hạt dẻ thì ai cũng nói nhìn cô trông rất xinh. Cô thường mặc những bộ quần áo lịch sự, phù hợp với dáng người của mình. Ngày đó, em cứ nghĩ cô giáo phải dễ sợ lắm. Nhưng không, cô đã làm tan biến những ý nghĩ vẩn vơ đó của em. Cô vẫn là cô giáo hiền lành, tốt bụng. Với khuôn mặt tròn, phúc hậu, hai gò má cao cao, lúc nào cũng ửng hồng. Mắt cô đen láy, long lanh với hàng lông mi cong vút. Nhưng đặc biệt nhất vẫn là ánh mắt nhìn trìu mến, bao dung mà cô dành cho chúng em. Mỗi lần không học bài, chỉ cần nhìn vào đôi mắt buồn buồm của cô là bạn ấy hối hận ngay về việc làm của mình. Có lẽ, chính cô là người khơi dậy lòng hăng say học tập của chúng em. Ẩn dưới vầng trán cao cao thông minh ấy là đôi lông mày vòng nguyệt cân đối tạo cho khuôn mặt vẻ thanh tú.

Cô Oanh là một giáo viên hăng say trong công việc và hết lòng thương yêu học sinh. Tâm hồn cô là cả một khoảng trời chứa chan bao tình yêu cô dành cho chúng em: Nghe cô giảng bài thì thật là thú vị. Cô giảng rất dễ hiểu, dễ nghe nên chúng em luôn tiếp thu được bài. Vào những giờ ra chơi, cô luôn ngồi lại để viết mẫu và chấm bài cho chúng em. Có những hôm cô còn trao đổi cách giảng bài với bạn bè đồng nghiệp. Nếu bạn nào đọc chưa tốt hay viết chưa đúng thì cô luôn sẵn sàng giúp đỡ. Khi cô đã giảng cho bạn nào thì bạn ấy hiểu ngay. Vào những giờ sinh hoạt lớp, cô luôn nhận xét cho từng bạn và nói cho các bạn cách sửa lỗi sai đó. Có hôm cô nhận xét rất tốt về lớp em và em rất nhớ câu: “Tuần qua, các con đã rất cố gắng để nhận cờ Đội. Cô rất vui vì không những các con được nhận cờ tốt mà còn nhận cờ xuất sắc. Cô mong tuần nào các con cũng như vậy”. Và khi đó, lớp em vỗ tay rào rào.

Giờ đây khi đã lên lớp năm, mỗi khi có việc cần đi qua lớp cô, cô lại goi em lại hỏi han. Khi đó, em lại nhớ những giây phút khi còn học lớp 1, được cô yêu thương dạy dỗ. Trong em vang lên lời bài hát: “Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương...”.

Vâng! Đúng vậy em sẽ không bao giờ quên cô - người mẹ đã đưa em đón những tia nắng đầu tiên của cuộc đời.