K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

8 tháng 5 2019

Mấy hôm nay trời nắng như đổ lửa. Cây cối như muốn khô lại vì nắng. Chẳng ai muốn ló mặt ra khỏi nhà. Bà em vừa phe phẩy quạt vừa nói : ” Có lẽ trời sắp mưa to đây!”

Quả đúng như vậy! Quá trưa, trời bỗng nổi cơn dông. Những đám mây đen ùn ùn kéo đến che phủ bầu trời.Gió thổi tốc cát trên đường bụi mù, càng lúc gió càng mạnh, mặc sức điên đảo trên các cành cây. Các bác nông dân hối hả trở về nhà. Một lúc sau, mưa đã xuống. Lúc đầu mới chỉ lộp độp rơi trên mái nhà. Những giọt nước lăn xuống mái phên nứa rồi ào aò đổ xuống. Dường như mọi người không thể tưởng rằng mưa lại đến nhanh như thế. Mọi hoạt động như ngừng lại. Ngoài đường, bóng người thưa thớt dần. Trong sân, chị gà mái cuống quýt dẫn đàn con tìm chỗ trú. Mưa ào ạt .Mưa xối xả như cho bõ những ngày nóng nực. Ai ai cũng vui mừng. Khí nóng đã bị xua tan, gió mang mùi của đất, của cây cỏ, hoa lá bay khắp không gian.

Mưa rào rào như trút nước xuống sân gạch, đen ngòm. Nước cuồn cuộn dồn vào các cống rãnh. Những hạt mưa to và nặng đập bùng bùng vào lòng lá chuối. Từng chùm sấm rền vang. Những tia chớp sáng loé rạch ngang bầu trời đen thẫm. Trong nhà bỗng tối sầm lại, một mùi nồng nồng ngai ngái của những trận mưa đầu mùa lan toả.

Một lát sau, mưa nhỏ dần rồi tạnh hẳn. Bầu trời quang đãng như vừa được giội rửa. Ánh nắng chan hoà xuống mặt đất. Chị gà mái mơ dẫn đàn con đi kiếm mồi. Trên các cành cây, chim hót líu lo. Trong vườn, cây cối tươi tắn hẳn lên.

Ngoài ngõ, tiếng chân người lội bì bõm. Ai cũng vui vẻ ra khỏi nhà hít thở không khí trong lành. Trên cánh đồng lại rộn rã tiếng cười, tiếng nói chuyện rôm rả.

8 tháng 5 2019

Mùa hè, mùa của những chú ve trong khóm phượng hồng. Mùa của những chú bé thích chạy nhảy ngoài đường và cũng là mùa của những cơn mưa rào chợt đến chợt đi.

Em đang cùng các bạn dạo chơi trên đường. Bầu trời cao xanh lồng lộng, gió thổi rì rào làm cho cái nắng của buổi chiều hè như dịu đi một ít.

Nhưng ai ngờ chỉ một loáng sau, những đám mây trắng vội vã kéo nhau chạy về hướng tây. Trời bắt đầu nổi gió mạnh. Những đám mây đen từ đằng đông ùn ùn kéo đến.

Bầu trời như sầm lại, gió thôi rmanhj hơn, mang theo hơi nước lành lạnh, cuối bụi mù mịt. Tiếng sấm thỉnh thoảng lại vang rền cũng với ánh chớp sáng lóe trên bầu trời. Từng dòng người, xe nườm nượp trên đường lại càng vội vã hơn.

Rào…..rào… Mưa ạp xuống. Hơi nóng theo mưa bốc lên nồng nồng. Cửa của hàng quán bên đường nhanh chóng được khép lại. Người đi đường vội vã mặc áo mưa, nhiều người trú vào các hiên nhà.

Những sợi mưa dày đậc theo nhau lao xuống. Tiếng mưa đổ xuống mái tôn ầm ầm hòa cùng tiếng ồ ồ của nước chảy theo lề đường tuôn xuống cống. Mặt đường vắng hẳn, chỉ còn những chiếc ôtô vẫn lặng lẽ đi trong màn mưa trắng xóa.
Mưa nhỏ dần rồi tạnh hẳn. Đường phố lại nhộn nhịp trở lại. Người và xe lại nối đuôi nhau tỏa ề các hướng. Bầu trời thoáng đãng, không gian mát mẻ. Ai nấy hít căng lồng ngực.

Không khí êm dịu ấy, đường vẫn còn ướt và thỉnh thoảng vẫn còn những vòi nước chảy ổ ổ từ trần nhà nào đó bên bệ đường.
Cơn mưa đến xua đi cái nóng ngột ngọt, làm cây cối mát mẻ, con người thấy dễ chịu hơn nhiều.

Mùa hè, mùa của những chú ve trong khóm phượng hồng, mùa của những chú bé thích chạy nhong nhong ngoài đường và cũng là mùa của những cơn mưa rào chợt đến rồi chợt đi.

Em đang cùng tụi bạn thong thả dạo bước trên con đường nhựa bóng láng của quê em vừa mới được tôn tạo lại. Bầu trời trong xanh lồng lộng, thỉnh thoảng một vài đám mây bồng bềnh trôi giữa tầng không. Có lẽ chúng cũng đang đi dạo mát như chúng em. Hai bên đường hàng me xanh một màu xanh ngọt mắt, treo lơ lửng những chùm me non vừa kết trái. Gió vẫn rì rào thổi làm cho cái nóng của buổi chiều hè như dịu đi một ít. Nhưng ai ngờ chỉ một loáng sau, những đám mây trắng như bông vội vã kéo nhau bay về hướng tây. Trời bắt đầu nổi gió mạnh. Những đám mây đen từ đằng đông ùn ùn kéo đến. Bầu trời như sẫm lại. Mây dày đặc hơn, quánh lại với nhau và như hạ thấp xuống. Rồi đột nhiên: rào, rào…, mưa đổ xuống xối xả.

Muôn vàn những hạt mưa to nhỏ thi nhau ào xuống. Những hạt mưa trong veo như thủy tinh, mát rượi. Gió thổi càng lúc càng mạnh, cấy cối hai bên đường rủ xuống. Xe cộ như vắng hẳn. Tụi nhỏ trong xóm gọi nhau í ới ra tắm mưa. Mưa mỗi lúc một nặng hạt, chúng em ngồi trong một cái quán hoang bên lề đường nhìn trời. Mưa vẫn thi nhau rơi xuống mái tôn, nghe ầm ầm như những chầu trống đội, rồi ào ào nước đổ xuống lề đường. Em đưa bàn tay ra hứng mưa. Mát quá! Những hạt mưa mát rượi cả lòng bàn tay. Bất chợt, em nhớ về kỉ niệm cách đây một năm… Em có nhỏ bạn tên Trung. Mỗi khi có mưa, chúng em kéo nhau ra tắm mặc cho người đang nhễ nhại mồ hôi. Thế rồi về nhà nhỏ bị cảm, bị ba má la quá trời. Bây giờ Trung đã theo gia đình về thành phố. Không biết mỗi khi nhìn trời mưa, Trung có nhớ đến em không? Em đang miên man hồi tưởng về quá khứ thì mưa đã bắt đầu nhẹ hạt, rồi tạnh hẳn. Bầu trời lại trong xanh và cao lồng lộng như mấy chục phút trước đây.

Mưa đã dứt rồi mà em vẫn còn bâng khuâng mãi. Mưa ơi mưa đã làm dịu mát tâm hồn tôi, dịu mát cả vạn vật và cho tôi nhưng giây phút êm đềm sống lại với những kỉ niệm xưa về người thân học. Cám ơn trận mưa rào mùa hạ.

24 tháng 8 2021

dài thế

không tham khỏa Mưa! Hôm nay ta đã đi trong mưa, tắm mưa, dầm mưa. Cảm ơn mưa, cảm ơm vì ta đã được hòa mình vào mưa, được nếm trải hương vị của mưa và ngập tràn cảm xúc, suy nghĩ. Ta cũng không biết vì sao, tại sao lại thế nữa. Lúc ta đang lang thang không biết đi về đâu, không biết phải làm gì thì bỗng nhiên mưa đến, một cơn mưa ập xuống. Lúc đầu thì sao nhỉ? Ta đã tránh mưa, ta sợ mưa, sợ ướt, sợ...Nhưng rồi mọi cảm xúc ùa về, bỗng nhiên ta nảy ra một ý định sẽ đi trong mưa. Lúc đấy mưa lớn lắm, cơn mưa này làm ta nhớ đến một kỷ niệm, một ai đó. Trên người ta lúc ấy chả có gì ngoài một túi sách mang theo là đống lộn xộn giấy tờ, quần áo. Ta có thể bị ướt, ta có thể sao cũng được nhưng ta phải che chắn cho chút ít vật ta mang trên người. Cứ thế, ta ôm cặp, ta che cặp và ta đi trong mưa.Ta biết mọi người nhìn ta nhiều lắm, ta cũng biết và hiểu họ nghĩ gì, họ sẽ nói gì. Ta điên ư? Cũng được. Ta bị làm sao ư? Cũng chẳng sao. Người đời vẫn cứ cho ta là không bình thường đó thôi. Ta chỉ biết lúc đó mưa lớn lắm vì rất nhiều người dừng lại để tránh mưa, ta cũng không quan tâm nhiều lắm, chẳng qua vì đôi lúc ta có đi ngang qua họ thôi.Lúc đấy chỉ có ta và những hạt mưa, đâu đó, thi thoảng còn có những vệt sáng lóe lên, ta biết đó là chớp. Cũng may cho ta là mưa trong này không có sấm sét như ở quê ta, nếu không ta cũng sợ phát khiếp và cũng chẳng có gan đâu mà thả hồn trong mưa nữa. Ngày xưa, ngày đó ta còn ở quê, ta yêu mưa lắm, đã nhiều lần ta một mình đạp xe đi trong mưa, đó là những ngày tháng tuyệt vời nơi ta sinh ra, nơi ta đánh dấu tuổi thơ tươi đẹp, táo bạo và cũng biết bao tai tiếng. Tất cả chỉ còn là quá khứ, là một thời ta đã đi qua.Nhớ lại ta cũng không quên kỷ niệm về mưa nơi xa quê, ngoài bầu trời quê ta, ngoài hình ảnh những thửa ruộng ta đã đi qua trong mưa, những đường phố và những người thân quen, đây là lần thứ hai ta làm bạn cùng mưa. Cũng lâu rồi nhỉ? Ta nhớ hồi đó ta mới vào Sài Gòn học, cũng vào một buổi chiều mưa ta đã dầm mình trong mưa đi đón bạn. Hồi đó mới đẹp làm sao!


Hình ảnh của ta ngày đó là một đứa con gái ngây thơ, yếu đuối và cũng cá tính lắm, ta biết chứ vì ta sinh ra đã là như thế. Dù ở đâu, trong hoàn cảnh nào ta cũng không muốn mình sống một cách lặng lẽ giản đơn. Có lẽ vì điều đó mà sóng gió của cuộc đời mới tìm đến với ta. Kỷ niệm về mưa luôn đọng lại trong ta đến từng chi tiết, hình ảnh. Thế đó, chỉ để biết rằng ta thích mưa, ta yêu mưa.Chiều nay lúc đi trong mưa, mưa nhớ ta nghĩ gì không? Ta nghĩ nhiều lắm, ta đã nói với ta, nói với mưa nhiều điều mưa nhỉ! Ta muốn cảm xúc lúc đó hiện hữu để ta có thể viết lên tất cả, nói lên mọi điều. Ta đi, mưa rơi, cứ thế, cứ thế..., hôm nay đúng là một ngày đáng nhớ. Từ sáng đến chiều ta nhớ lại mình không hề ăn gì, điều kinh khủng hơn là lấy một giọt nước ta cũng không buồn uống. Có đáng ngạc nhiên không nhỉ? Nhưng đó là sự thật.

Môi ta khô cháy, ta chẳng hề có cảm giác đói, lúc đó ta chỉ khát, cũng có thể ta chẳng biết là mình khát đâu, hay cũng chẳng buồn quan tâm là cơ thể ta một ngày mệt mỏi vì không được tiếp nạp năng lượng. Chỉ vô tình khi nhưng hạt mưa rơi trên mặt, rớt xuống môi ta, ta mới biết mình khát, ta mới thấy những hạt mưa đọng trên môi ngọt làm sao.

Cứ thế ta đã cố để những hạt mưa rơi vào miệng, ta uống nó, ta cảm nhận nó, ta như cảm nhận một điều gì đó không đơn giản như mưa, như nước. Ta đã nghĩ đến đời ta, nghĩ đến những gì đã qua, những người quanh ta, những điều sắp tới đang chờ ta, chờ sự quyết định của ta. Ta nhớ đến những nụ hôn, những đắng cay, hạnh phúc ngọt ngào của cái gọi là tình yêu trong đời ta.Ta muốn khóc, ta ước lúc đó mình có thể khóc, nhưng thật khó vì nước mắt của ta nó lì lắm, không chịu tuôn ra đâu dù lòng ta đang khóc. Ta cứ đi, mưa càng lúc càng lớn, đi được một lúc ta cảm thấy chân mình tê cứng, như nó to ra và chai cứng. Ta lạnh, ta ướt, rất may cho ta vì hôm nay hình ảnh của ta không phải là một người váy áo và dép cao. Ta đã mặc gì nhỉ? Ôi thật may mắn vì bộ đồ ngớ ngẩn đó có ích hơn trong hoàn cảnh đó, một điều đáng ngạc nhiên là hôm nay ta đi dép kẹp, cũng khá ổn trong hoàn cảnh này.

Đâu rồi hình ảnh một người kiêu ngạo với những bước đi đầy kiêu hãnh và dáng người với bờ vai và cái đầu luôn hiên ngang. Lúc đó chỉ còn lại hình ảnh một con bé ướt sũng, lạnh, chân gần như không bước nổi, ta cảm thấy như vai ta, người ta co lại. Lúc đó chắc chẳng có ma nào nhận ra ta là một cô gái, và chẳng ma nào thèm để ý đến vì ta là một cô gái, trong mắt họ hay chăng chỉ là một con dở người.
Cũng kệ, ta chẳng thèm quan tâm, với ta họ đều là những người xa lạ. Đầu óc quay cuồng với bao suy nghĩ, ta nghĩ về một chiều mưa, về một dáng hình, và biết bao câu nói, hình ảnh. Ta miên man với những kỷ niệm, khát khao và mong muốn.

Lúc đó ta nhớ lại, ta biết ta bước đi không nổi. Mưa cứ rơi, nhà vẫn chưa tới, gần như ta muốn bỏ cuộc, ta muốn có ai đó, người nào đó chở ta. Ngớ ngẩn hơn lúc đó ta ước một người đến nắm lấy tay ta, cõng ta đi, ta định hình rõ đó là ai, là người nào, nhưng càng nghĩ lại càng xót xa. Ta trở về với thực tại ta một mình và ta phải cố thôi.Lúc đó ta đã nghĩ khi về nhà tắm rửa xong ta phải ngồi ngay vào máy để viết nên tâm trạng và hình ảnh lúc ấy. Nhưng về nhà ta lại phải dọn dẹp và rồi lúc này đây ta mới có thể ngồi và hồi tưởng lại giờ phút ngớ ngẩn đó. Ta nhớ khi ta về gần đến nhà thì cũng là lúc mưa ngừng rơi, chỉ còn lác đác mấy hạt.Thế đấy, ta cười với mình và tự nhủ "Sau cơn mưa trời lại tạnh và sáng". Lúc đó đã là tối, sau cơn mưa ta biết mặt trăng sẽ sáng, vì hôm nay là 14 mà. Ta vừa ngó ra nhìn trời rồi, trời mát, không còn mây đen mù mịt, ta không thấy trăng đâu vì chỗ ta nhìn không thể thấy hết cả bầu trời.

Chân lý của cuộc đời luôn đúng, ta nhận ra rằng với ta chả có gì đáng sợ, không có gì là đường cùng. Có ý chí, quyết tâm là có con đường. Liệu chí ta đã hết, năng lượng sống trong ta không còn sao? Phải vươn lên sau khi ngã thôi, té thì đau đấy nhưng nhờ thế ta mới có thể tránh được một số bẫy đời, với ta kinh nghiệm vẫn là kim chỉ nam.Ví dụ trời mưa thường người ta sẽ tránh mưa hoặc che chắn, nhưng ta chấp nhận đi trong mưa, mưa ướt, lạnh, xa hơn hay chăng chỉ là một trận cảm sốt. Nhưng ta chẳng sao, có chăng chỉ là chân tay buồn đau một chút, bên cạnh đó nó cho ta thông suốt một số tư duy, một số điều. Ta đã nhận ra và chấp nhận một điều, ta là người cô độc, và ta hiểu ra ta có thể làm được nhiều điều hơn mình tưởng. Ta có thể đi bộ cả môt quãng đường rất dài, bình thường ta xin thua, ta có thể trả lời được người ta tránh né, ta đã tìm được giải pháp cho một việc.Thế là đủ với một người một ngày không thể giải quyết được gì cho đến lúc vừa xong. Ta chỉ biết ta thấy lúc này mình thoải mái hơn mưa à. Cám ơn trời phật, cha mẹ đã sinh con ra, đã cho con một đời để sống. Cám ơn người dù là ai, tốt hay xấu, yêu hay ghét cũng đã cho tôi được trải nghiệm và hiểu người hiểu đời hơn.
Cám ơn tất cả, sống là một nghệ thuật. Ta không dám nghĩ mình sẽ đóng vai gì, diễn như thế nào, ta sẽ không quan trọng và sợ hãi gì nữa. Đời và người hãy nhìn ta nhé! Ta sẽ thay đổi, sẽ cố gắng, sẽ là ta. Hãy đợi đấy!
Tick cho mình nha

26 tháng 11 2021

Mình cảm nhận được rừng và thiên nhiên đang hoà với nhau.

5 tháng 3 2018

Mưa! Hôm nay ta đã đi trong mưa, tắm mưa, dầm mưa. Cảm ơn mưa, cảm ơm vì ta đã được hòa mình vào mưa, được nếm trải hương vị của mưa và ngập tràn cảm xúc, suy nghĩ. Ta cũng không biết vì sao, tại sao lại thế nữa. Lúc ta đang lang thang không biết đi về đâu, không biết phải làm gì thì bỗng nhiên mưa đến, một cơn mưa ập xuống. Lúc đầu thì sao nhỉ? Ta đã tránh mưa, ta sợ mưa, sợ ướt, sợ...Nhưng rồi mọi cảm xúc ùa về, bỗng nhiên ta nảy ra một ý định sẽ đi trong mưa. Lúc đấy mưa lớn lắm, cơn mưa này làm ta nhớ đến một kỷ niệm, một ai đó. Trên người ta lúc ấy chả có gì ngoài một túi sách mang theo là đống lộn xộn giấy tờ, quần áo. Ta có thể bị ướt, ta có thể sao cũng được nhưng ta phải che chắn cho chút ít vật ta mang trên người. Cứ thế, ta ôm cặp, ta che cặp và ta đi trong mưa.Ta biết mọi người nhìn ta nhiều lắm, ta cũng biết và hiểu họ nghĩ gì, họ sẽ nói gì. Ta điên ư? Cũng được. Ta bị làm sao ư? Cũng chẳng sao. Người đời vẫn cứ cho ta là không bình thường đó thôi. Ta chỉ biết lúc đó mưa lớn lắm vì rất nhiều người dừng lại để tránh mưa, ta cũng không quan tâm nhiều lắm, chẳng qua vì đôi lúc ta có đi ngang qua họ thôi.Lúc đấy chỉ có ta và những hạt mưa, đâu đó, thi thoảng còn có những vệt sáng lóe lên, ta biết đó là chớp. Cũng may cho ta là mưa trong này không có sấm sét như ở quê ta, nếu không ta cũng sợ phát khiếp và cũng chẳng có gan đâu mà thả hồn trong mưa nữa. Ngày xưa, ngày đó ta còn ở quê, ta yêu mưa lắm, đã nhiều lần ta một mình đạp xe đi trong mưa, đó là những ngày tháng tuyệt vời nơi ta sinh ra, nơi ta đánh dấu tuổi thơ tươi đẹp, táo bạo và cũng biết bao tai tiếng. Tất cả chỉ còn là quá khứ, là một thời ta đã đi qua.Nhớ lại ta cũng không quên kỷ niệm về mưa nơi xa quê, ngoài bầu trời quê ta, ngoài hình ảnh những thửa ruộng ta đã đi qua trong mưa, những đường phố và những người thân quen, đây là lần thứ hai ta làm bạn cùng mưa. Cũng lâu rồi nhỉ? Ta nhớ hồi đó ta mới vào Sài Gòn học, cũng vào một buổi chiều mưa ta đã dầm mình trong mưa đi đón bạn. Hồi đó mới đẹp làm sao!

Hình ảnh của ta ngày đó là một đứa con gái ngây thơ, yếu đuối và cũng cá tính lắm, ta biết chứ vì ta sinh ra đã là như thế. Dù ở đâu, trong hoàn cảnh nào ta cũng không muốn mình sống một cách lặng lẽ giản đơn. Có lẽ vì điều đó mà sóng gió của cuộc đời mới tìm đến với ta. Kỷ niệm về mưa luôn đọng lại trong ta đến từng chi tiết, hình ảnh. Thế đó, chỉ để biết rằng ta thích mưa, ta yêu mưa.Chiều nay lúc đi trong mưa, mưa nhớ ta nghĩ gì không? Ta nghĩ nhiều lắm, ta đã nói với ta, nói với mưa nhiều điều mưa nhỉ! Ta muốn cảm xúc lúc đó hiện hữu để ta có thể viết lên tất cả, nói lên mọi điều. Ta đi, mưa rơi, cứ thế, cứ thế..., hôm nay đúng là một ngày đáng nhớ. Từ sáng đến chiều ta nhớ lại mình không hề ăn gì, điều kinh khủng hơn là lấy một giọt nước ta cũng không buồn uống. Có đáng ngạc nhiên không nhỉ? Nhưng đó là sự thật.

Môi ta khô cháy, ta chẳng hề có cảm giác đói, lúc đó ta chỉ khát, cũng có thể ta chẳng biết là mình khát đâu, hay cũng chẳng buồn quan tâm là cơ thể ta một ngày mệt mỏi vì không được tiếp nạp năng lượng. Chỉ vô tình khi nhưng hạt mưa rơi trên mặt, rớt xuống môi ta, ta mới biết mình khát, ta mới thấy những hạt mưa đọng trên môi ngọt làm sao.

Cứ thế ta đã cố để những hạt mưa rơi vào miệng, ta uống nó, ta cảm nhận nó, ta như cảm nhận một điều gì đó không đơn giản như mưa, như nước. Ta đã nghĩ đến đời ta, nghĩ đến những gì đã qua, những người quanh ta, những điều sắp tới đang chờ ta, chờ sự quyết định của ta. Ta nhớ đến những nụ hôn, những đắng cay, hạnh phúc ngọt ngào của cái gọi là tình yêu trong đời ta.Ta muốn khóc, ta ước lúc đó mình có thể khóc, nhưng thật khó vì nước mắt của ta nó lì lắm, không chịu tuôn ra đâu dù lòng ta đang khóc. Ta cứ đi, mưa càng lúc càng lớn, đi được một lúc ta cảm thấy chân mình tê cứng, như nó to ra và chai cứng. Ta lạnh, ta ướt, rất may cho ta vì hôm nay hình ảnh của ta không phải là một người váy áo và dép cao. Ta đã mặc gì nhỉ? Ôi thật may mắn vì bộ đồ ngớ ngẩn đó có ích hơn trong hoàn cảnh đó, một điều đáng ngạc nhiên là hôm nay ta đi dép kẹp, cũng khá ổn trong hoàn cảnh này.

Đâu rồi hình ảnh một người kiêu ngạo với những bước đi đầy kiêu hãnh và dáng người với bờ vai và cái đầu luôn hiên ngang. Lúc đó chỉ còn lại hình ảnh một con bé ướt sũng, lạnh, chân gần như không bước nổi, ta cảm thấy như vai ta, người ta co lại. Lúc đó chắc chẳng có ma nào nhận ra ta là một cô gái, và chẳng ma nào thèm để ý đến vì ta là một cô gái, trong mắt họ hay chăng chỉ là một con dở người.
Cũng kệ, ta chẳng thèm quan tâm, với ta họ đều là những người xa lạ. Đầu óc quay cuồng với bao suy nghĩ, ta nghĩ về một chiều mưa, về một dáng hình, và biết bao câu nói, hình ảnh. Ta miên man với những kỷ niệm, khát khao và mong muốn.

Lúc đó ta nhớ lại, ta biết ta bước đi không nổi. Mưa cứ rơi, nhà vẫn chưa tới, gần như ta muốn bỏ cuộc, ta muốn có ai đó, người nào đó chở ta. Ngớ ngẩn hơn lúc đó ta ước một người đến nắm lấy tay ta, cõng ta đi, ta định hình rõ đó là ai, là người nào, nhưng càng nghĩ lại càng xót xa. Ta trở về với thực tại ta một mình và ta phải cố thôi.Lúc đó ta đã nghĩ khi về nhà tắm rửa xong ta phải ngồi ngay vào máy để viết nên tâm trạng và hình ảnh lúc ấy. Nhưng về nhà ta lại phải dọn dẹp và rồi lúc này đây ta mới có thể ngồi và hồi tưởng lại giờ phút ngớ ngẩn đó. Ta nhớ khi ta về gần đến nhà thì cũng là lúc mưa ngừng rơi, chỉ còn lác đác mấy hạt.Thế đấy, ta cười với mình và tự nhủ "Sau cơn mưa trời lại tạnh và sáng". Lúc đó đã là tối, sau cơn mưa ta biết mặt trăng sẽ sáng, vì hôm nay là 14 mà. Ta vừa ngó ra nhìn trời rồi, trời mát, không còn mây đen mù mịt, ta không thấy trăng đâu vì chỗ ta nhìn không thể thấy hết cả bầu trời.

Chân lý của cuộc đời luôn đúng, ta nhận ra rằng với ta chả có gì đáng sợ, không có gì là đường cùng. Có ý chí, quyết tâm là có con đường. Liệu chí ta đã hết, năng lượng sống trong ta không còn sao? Phải vươn lên sau khi ngã thôi, té thì đau đấy nhưng nhờ thế ta mới có thể tránh được một số bẫy đời, với ta kinh nghiệm vẫn là kim chỉ nam.Ví dụ trời mưa thường người ta sẽ tránh mưa hoặc che chắn, nhưng ta chấp nhận đi trong mưa, mưa ướt, lạnh, xa hơn hay chăng chỉ là một trận cảm sốt. Nhưng ta chẳng sao, có chăng chỉ là chân tay buồn đau một chút, bên cạnh đó nó cho ta thông suốt một số tư duy, một số điều. Ta đã nhận ra và chấp nhận một điều, ta là người cô độc, và ta hiểu ra ta có thể làm được nhiều điều hơn mình tưởng. Ta có thể đi bộ cả môt quãng đường rất dài, bình thường ta xin thua, ta có thể trả lời được người ta tránh né, ta đã tìm được giải pháp cho một việc.Thế là đủ với một người một ngày không thể giải quyết được gì cho đến lúc vừa xong. Ta chỉ biết ta thấy lúc này mình thoải mái hơn mưa à. Cám ơn trời phật, cha mẹ đã sinh con ra, đã cho con một đời để sống. Cám ơn người dù là ai, tốt hay xấu, yêu hay ghét cũng đã cho tôi được trải nghiệm và hiểu người hiểu đời hơn.
Cám ơn tất cả, sống là một nghệ thuật. Ta không dám nghĩ mình sẽ đóng vai gì, diễn như thế nào, ta sẽ không quan trọng và sợ hãi gì nữa. Đời và người hãy nhìn ta nhé! Ta sẽ thay đổi, sẽ cố gắng, sẽ là ta. Hãy đợi đấy!
Tick cho mình nha

9 tháng 5 2019

Mấy hôm nay trời nắng như đổ lửa. Cây cối như muốn khô lại vì nắng. Chẳng ai muốn ló mặt ra khỏi nhà. Bà em vừa phe phẩy quạt vừa nói : ” Có lẽ trời sắp mưa to đây!”

Quả đúng như vậy! Quá trưa, trời bỗng nổi cơn dông. Những đám mây đen ùn ùn kéo đến che phủ bầu trời.Gió thổi tốc cát trên đường bụi mù, càng lúc gió càng mạnh, mặc sức điên đảo trên các cành cây. Các bác nông dân hối hả trở về nhà. Một lúc sau, mưa đã xuống. Lúc đầu mới chỉ lộp độp rơi trên mái nhà. Những giọt nước lăn xuống mái phên nứa rồi ào aò đổ xuống. Dường như mọi người không thể tưởng rằng mưa lại đến nhanh như thế. Mọi hoạt động như ngừng lại. Ngoài đường, bóng người thưa thớt dần. Trong sân, chị gà mái cuống quýt dẫn đàn con tìm chỗ trú. Mưa ào ạt .Mưa xối xả như cho bõ những ngày nóng nực. Ai ai cũng vui mừng. Khí nóng đã bị xua tan, gió mang mùi của đất, của cây cỏ, hoa lá bay khắp không gian.

Mưa rào rào như trút nước xuống sân gạch, đen ngòm. Nước cuồn cuộn dồn vào các cống rãnh. Những hạt mưa to và nặng đập bùng bùng vào lòng lá chuối. Từng chùm sấm rền vang. Những tia chớp sáng loé rạch ngang bầu trời đen thẫm. Trong nhà bỗng tối sầm lại, một mùi nồng nồng ngai ngái của những trận mưa đầu mùa lan toả.

Một lát sau, mưa nhỏ dần rồi tạnh hẳn. Bầu trời quang đãng như vừa được giội rửa. Ánh nắng chan hoà xuống mặt đất. Chị gà mái mơ dẫn đàn con đi kiếm mồi. Trên các cành cây, chim hót líu lo. Trong vườn, cây cối tươi tắn hẳn lên.

Ngoài ngõ, tiếng chân người lội bì bõm. Ai cũng vui vẻ ra khỏi nhà hít thở không khí trong lành. Trên cánh đồng lại rộn rã tiếng cười, tiếng nói chuyện rôm rả.

15 tháng 5 2021

Qua tác phẩm "Bài học đường đời đầu tiên" cho chúng ta thấy được không nên kêu ngạo, kiêu căng, hống hách và những cử chỉ khờ dại, những việc làm thiếu suy nghĩa sẽ gây hậu quả cho người khác. Tình bạn của Dế Mèn và Dế Choắt là 1 tình bạn đẹp nhưng có phần ngông cuồng của Dế Mèn. Muốn chứng tỏ mình oai vệ , ghê gớm. Đọc Dế Mèn phiêu lưu ký ai không thấy thú vị theo dõi từng bước đường đầy những cảnh ngộ éo le , sinh động và hấp dẫn . Nhưng lí thú và bổ ích hơn nữa là những bài học mà nhà văn Tô Hoài đã giúp chúng ta được từ mấy cuộc hành trình của chú dế mới lớn tuy có lúc đáng giận mà cũng thật đáng yêu.

19 tháng 12 2018

Hiện nay khi xã hội ngày càng phát triển, nhu cầu của con người càng được nâng cao thì các phương tiện đại chúng ngày càng nhiều. Và tin học ra đời đáp ứng hết những nhu cầu đó. Nó đóng vai trò quan trọng trong cuộc sống nhất là đối với thanh niên những tương lai của đất nước.

Bài liên quan:
>>Suy nghĩ của em về hiện tượng sinh viên Việt Nam đi du học nước ngoài
>>Suy nghĩ của em về câu: “Một con người làm sao có thể nhận thức … giá trị của mình”
>>Nêu suy nghĩ của em về trang phục của nữ sinh ngày nay?

Thân bài: Suy nghĩ của em về tầm quan trọng của tin học đối với thanh niên

Vậy tin học là gì? Chúng ta có thể hiểu tin học là một ngành khoa học công nghệ phát triển nhằm đáp ứng nhu cầu sử dụng máy tính, điện thoại để lưu trữ khai thác thông tin một cách nhanh nhất, tốt nhất để cuộc sống thêm phần dễ dàng hơn. Nhất là việc quản lí thông tin không phải ghi chép hay tìm tòi một cách thủ công mà chỉ cần nhập trên máy tính, điện thoại chúng ta có thể tìm được.

Tin học ra đời có rất nhiều lợi ích như khai thác thông tin nhanh hơn, hiệu quả hơn, phục vụ con người về mọi mặt trong cuộc sống hàng ngày. Nhất là các công ty, doanh nghiệp thì tin học giữ vai trò vô cùng quan trọng trong việc quản lí tài liệu hay thống kê tiền lương. Chính vì vậy mà ngay khi còn là một học sinh nền giáo dục đã cho tiếp xúc sớm với môn tin học để các thế hệ trẻ phát huy sự sáng tạo của mình góp ích cho đất nước.

Tin học đóng vai trò quan trọng đối với thanh niên : giúp thanh niên tra cứu những thông tin về học hành, công việc một cách nhanh chóng và thuận tiện. Cung cấp cho thanh niên nhiều điều bổ ích trong cuộc sống. Mở đường cho thanh niên bước vào con đường khoa học hiện đại nhanh hơn đáp ứng cuộc sống nhiều hơn. Đặc biệt tin học phục vụ kịp thời, cần là có tốn rất ít công sức và thời gian.

Hiện nay tin học đã để lại rất nhiều thành tựu to lớn và cần thiết đối với cuộc sống. Sự phát triển ngày càng mạnh của tin học giúp cho xã hội có thêm nhiều nhận thức mới mẻ về khâu tổ chức và hoạt động xã hội. Đặc biệt tin học trong giáo dục giúp các thế hệ nâng cao ý thức dân trí. Đóng góp một phần lớn nền kinh tế quốc dân của nước nhà và kho tàng thế giới nói chung.

Tin học giúp cho thanh niên hiện nay rất nhiều như việc trao đổi một cách dễ dàng thuận tiện hơn dù có ở đâu, xa đến mấy. Tiết kiệm được nhiều thời gian để làm việc khác hơn. Tin học giúp làm việc trên máy tính giảm lao động chân tay và giảm bớt sự mệt mỏi hơn. Khi chúng ta mệt mỏi tin học giúp chúng ta giải trí để giảm sự căng thẳng hơn.

Nhưng trong thực trạng hiện nay việc sử dụng tin học vào cuộc sống vẫn còn bị hạn chế một phần thì thanh niên dễ lôi cuốn vào cơn nghiện của các trang mạng xã hội internet, game, facebook,…để từ đó trì trệ trong cuộc sống. Khi chúng ta dành quá nhiều thời gian cho những thứ không có lợi cho bản thân thì sẽ làm cho cuộc sống ngày càng trì trệ đi xuống. Chính vì thế chúng ta cần phải phải sáng suốt hơn, khi cái gì đó mang lại càng nhiều lợi ích thì lại càng nhiều mặt hại.

Đến với tin học là nhu cầu cần thiết đối với thanh niên nhất là trong quá trình hội nhập nền kinh tế. Mỗi thanh niên cần học tập, rèn luyện thành thạo kĩ năng tin học cho bản thân để từ đó có thể sử dụng tin học vào cuộc sống một cách tốt hơn, công việc cũng dễ dàng hơn.

Hiện nay khi đi xin việc người ta luôn quan tâm đến trình độ tin học của mỗi người có thành thạo hay không, tiếp thu công thuận tiện thì người ta mới nhận. Như vậy tin học là không thể thiếu trong xã hội ngày càng phát triển này.

Mỗi người hãy tự ý thức rõ tầm quan trọng của tin học, để từ đó cố gắng học tập, rèn luyện mình thành thạo trong tin học như đánh văn bản trên máy tính, cách lưu, cách khôi phục dữ liệu và quản lí dữ liệu. Dành ít thời gian cho những thứ không có lợi, không nên nghiện bất cứ một trang mạng xã hội nào bởi nó sẽ làm cho con người sống ảo.

Nhưng không có tin học là một điều đáng lo ngại trong cuộc sống nó sẽ làm cho cuộc sống con người không phát triển chỉ biết sống với những cái lạc hậu. Nếu như không có tin học thanh niên cũng không có phương tiện để tìm tòi, mở rộng kiến thức, các doanh nghiệp sẽ gặp rắc rối hơn trong việc quản lí tài liệu và hay bị nhầm lẫn.

Nhưng con người cũng không nên quá lạm dụng vào tin học nó sẽ gây hậu quả khó lường. Có những người vì quá say mê vào các trang mạng không tốt mà vùi dập cả một cuộc đời. Làm cho cuộc sống trở nên tăm tối nhiều buồn phiền và làm cho cuộc sống không có ý nghĩa, xã hội vì thế mà không phát triển được.

Kết bài: Bài văn nêu Suy nghĩ của em về tầm quan trọng của tin học đối với thanh niên

Là một thanh niên, tương lai tươi sáng của đất nước chúng ta hãy cùng nhau học tin học một cách có hiệu quả để áp dụng vào cuộc sống hàng ngày làm cho cuộc sống ngày càng tốt đẹp, xã hội ngày càng phát triển giàu mạnh để sánh vai hội nhập với các nước trên thế giới.

Mùa hè đến cùng ánh nắng chói chang trải dài như rót mật trên đường phố cùng với những cơn mưa rào cứ chợp đến rồi lại chợt đi gội sạch bụi bặm và xua tan đi cái nóng bức cho cả thành phố.

Mưa rào chợt đến chợt đi nên không thể đoán định được trước. Trước khi mưa trút xuống, người tinh tế lắm mới nhận ra sự dịu đi nhẹ nhàng của thời tiết với những đám mây nặng trĩu trên bầu trời để chuẩn bị cho một trận mưa sắp xuống. Có khi đang nắng chang chang mà mưa xuống lúc nào không biết. Tuy vậy, mưa rào xuống lại gây cho em một cảm giác thích thú lạ thường. Không khí đang oi ả, ai ai cũng không mấy dễ chịu trong cái thời tiết oi bức ngột ngạt thì đột nhiên trời dịu hẳn bởi một thác nước tự nhiên từ bầu trời trút xuống lòng thành phố. Mưa lúc đầu chỉ lộp bộp trên mái hiên rồi rất nhanh ào ào trút xuống. Ai đi đường không kịp phản ứng lập tức sẽ bị ướt ngay. Mưa xuống như một trận gột rửa hết cho thành phố, từ cảnh vật đến cây lá trong mưa đều trông tươi tắn lạ thường. Cây cối trở nên tốt tươi hơn dù là trong những ngày hè nóng bức oi ả một phần là do có những trận mưa rào hào phóng ban tặng nước mát no nê cho thảm thực vật. Tiếng mưa rơi tạo âm thanh trên lá, trên đường, trên mái nhà, tạo thành nhạc hội cho cả phố phường. Đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh như vậy. Những đám mây đen trên trời nhường chỗ cho mặt trời ló rạng, bầu trời quang đãng trở lại như chiếc dù xanh bay mãi lên cao. Cảnh vật, cây cối tươi xanh lấp lánh dưới ánh nắng sau khi được gội rửa sạch sẽ. Con người trở nên tươi trẻ hơn bởi không còn bị chi phối bởi cái nắng oi ả của ngày hè. Ở đâu đó trên hè phố, những vùng nước còn đọng lại ánh lên những tia càu vồng bảy sắc trong nắng mai đẹp đẽ, lung linh khiến lòng người không khỏi khoan khoái. Cơn mưa qua, tiếng chim lại hót trong vòm lá, trên hè có tiếng ếch, cóc kêu sôi động cả không gian. Trước cơn mưa có những người cáu kỉnh vì thời tiết cùng trở nên dễ chịu hẳn sau cơn mưa bởi không khí thoáng đãng, cảnh vật tươi đẹp và âm thanh của sự sống trong trẻo.

Cơn mưa rào đến và đi không nói lấy một lời nhưng cả thành phố vì nó mà tràn lên một sức sống thanh tân, cũng làm cho lòng người dịu đi trong những ngày oi nóng.
 

3 tháng 8 2018

Mấy tháng nay, trời nóng oi bức. Mặt trời như đổ lửa. Mọi người, ai cũng mong muốn có một trận mưa rào.

Mà thế rồi, chiều hôm qua trời mưa thật. Đang nắng chang chang, bỗng nhiên mây đen ùn ùn kéo đến. Bầu trời tối đen. Gió nổi lên, cuốn những chiếc lá vàng bay lả tả xuống mặt đường. Khói bụi mịt mù. Mọi người ai cũng rảo chân bước vội. Xe cộ phóng nhanh hơn. Tôi đi học về, may mà chạy về nhà kịp.

Lộp bộp, lộp bộp. Những hạt mưa đầu tiên nhẹ trượt trên mái nhà, rơi xuống mặt đường. Hơi nóng bốc lên. Mưa càng nặng hạt hơn. Mọi vật được bao phủ một màn nước trắng xóa.

Mưa càng nặng hạt, gió càng lớn. Cây cối ngả nghiêng, vật vã với những cơn gió mạnh. Hai bên đường, người nhờ trú mưa mỗi lúc một đông. Chẳng ai muốn mình bị ướt. Thế mà mấy cậu nhóc ở xóm tôi lại chạy ra đường tắm mưa. Chúng nô đùa, nhảy nhót, hò hét ầm ĩ. Đường vắng hơn. Chỉ còn vài chiếc xe là lầm lũi chạy trên đường.

Mà cũng đâu chỉ con người, con vật cũng vội vàng đi tìm chỗ trú mưa. Mấy con chim vội vàng bay đi chỗ trú thích hợp. Chó, mèo nằm ngoài sân cũng vội chạy vào chỗ khô ráo, sạch sẽ, rũ rũ bộ lông ướt lướt thướt của chúng. Mưa thật to. Nước mưa làm sạch mặt đường, chảy cuồn cuộn vào các rãnh cống.

Mưa ập đến nhanh như thế mà cũng rất mau tạnh. Mưa nhỏ dần, thưa thớt dần rồi tạnh hẳn. Bầu trời thoáng đãng, trong lành. Cầu vồng bảy sắc hiện ra lung linh. Cây cối trở nên xanh tươi hơn nhờ được tắm nước mưa thỏa thuê. Vài con chim bay ra khỏi chỗ trú, đậu lên các cành cây hót ríu rít. Mặt đường sạch bóng nhưng vẫn còn vài vũng nước nhỏ. Mọi người ra khỏi chỗ trú mưa, vội vã trở lại với công việc hàng ngày.

Cơn mưa đúng lúc đã đem lại sự sảng khoái, dễ chịu, xua tan đi cái sự mệt mỏi hăng ngày vì oi bức. Đối với mọi người, cơn mưa thật đáng yêu, cần thiết và có ích.