K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

CHUYÊN MỤC VIẾT TRUYỆN CỦA JUNNY

Ngẫu hứng 01: Nhật kí ngày mưa.

Thể loại: Oneshot, ngôn tình, OE

-----------------------------------------------------------------

Một ai đó đã từng tâm đắc: "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ". Ngồi lặng trong căn phòng chừng 20 mét vuông lạnh lẽo và trống rỗng, tâm tưởng nàng cô đơn ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Hình như trời đang mưa?

Kim đồng hồ khẽ xê dịch bánh xe thời gian, tiếng tích tắc cứ vang lên đều đều. Thế nhưng nhịp thở của nàng lại lần nữa nhanh chóng như nối tiếc điều gì. Con tim thắt lại, oặn đau, rửa máu. Nàng cô đơn quá, bi thương và tàn lụy quá. Nàng cũng nhớ và yêu thật nhiều.

Hãy còn 3 năm trước...

Nàng, một cô gái ngây thơ, trong sáng, tràn trề hi vọng về tương lai đang tới gần. Nàng, một con người hướng nội, tốt bụng và luôn quan tâm mọi người. Nàng, một đứa con mồ côi cha từ nhỏ, chật vật làm thêm kiếm tiền nuôi người mẹ bệnh tật và đàn em ăn học. Nàng, một tâm hồn nhạy cảm và một đôi mắt to tròn, xa xăm.

Còn chàng là một người con trai cao lớn, dung mạo đẹp, gia đình khá giả, tốt tính.

Chàng với nàng không ngọt ngào, đường mật như nắng sớm lúc bình minh, không đượm buồn cảnh trời khóc than từng cơn mưa rệu rã. Hai con tim yêu nhau cháy bỏng tựa nắng trưa hè gay gắt, hai tâm hồn hòa quyện nhau dưới làn mưa mát rượi, tinh khiết.

Nàng rất thích nụ cười chàng-lung linh như cầu vồng sau mưa.

Chàng lại cảm phục nụ cười e ấp, duyên dáng ngược nắng mà xinh đẹp của nàng.

Ngày chàng đến, nơi nàng nắng nóng thẩm thấu cả da thịt.

Ngày gặp nàng, nơi chàng đổ mưa lạnh lẽo.

Và rồi giữa hai thế giới trái ngược ấy bỗng giao hòa làm một bởi tình yêu đắm đuối, mê say. Nụ hôn đầu đời nàng trao dưới bóng cây len lỏi vài tia nắng vỡ tan trước khoảng khắc yêu thương.

Nhưng rồi, chàng đi du học và thời gian yêu xa thật khó khăn. Nàng khóc, đã khóc rất nhiều. Giờ đây, có ai cùng sánh bước đi về trên con đường cũ, có ai để hằng đêm vẫn chờ điện thoại réo lên tin nhắn mới, có ai đưa ô dưới trời mưa xối và có ai bóng lưng che nắng giữa trưa hè. Thế nhưng, nàng vẫn chờ, bởi nàng tin vào lời hẹn thề chàng đã hứa lúc sắp ra đi: "Nhất định tớ sẽ quay trở về.".

1 tháng, 2 tháng, 1 năm rồi 3 năm,...

Chàng cuối cùng cũng quay trở về trong niềm mong mỏi khôn nguôi và cả tuổi xuân 3 năm trời ròng rõi đợi chờ. Nàng ra sân bay, đếm từng giây máy bay hạ cánh. Đưa mắt nhìn thật xa, chàng, đúng là chàng rồi. Nàng với tất cả niềm vui sướng và nỗi niềm chờ đợi bao lâu chạy ùa lại gần, nở nụ cười chào đón. Chàng vẫn đẹp, vẫn cao ráo nhưng giờ đây ánh mắt ấy đã bớt rạo rực, bớt vui vẻ đi phần nào.

Bởi cạnh chàng có một cô gái xinh xắn, nước da trắng mịn hồng hào cùng mái tóc vàng hoe như nắng, một cô gái phương Tây. Nàng khựng chân lại, bất ngờ. Một cảm giác đau đớn nhói lên bất giác trong cõi lòng. Tâm trí nàng bề bộn những suy nghĩ.

Chàng nhẹ nhàng cất giọng giới thiệu với nàng về cô bạn gái của mình. Nàng chết lặng, da mặt tê rân rân, tưởng như không thở được. Bạn gái ư? Vậy còn nàng, nàng là gì? Nàng đã đợi chờ 3 năm, đã dành hết thanh xuân cho ánh mắt ấy, đã hiến dâng tuổi trẻ cho tình yêu chàng. Cuối cùng, nàng nhận được điều gì? Nước mắt đầm đìa, nàng quay phắt người chạy đi trong không gian bất định, bỏ lại chàng với vẻ mặt khó hiểu nhìn theo.

Tay nàng siết chặt lại, cố cầm cự nước mắt nhưng nó cứ tuôn trào ra đầm đìa trên má, ở cằm và dưới cổ. Nàng đau quá. Nàng khụy xuống, bờ vai dựa vào tường, trượt dài trong khổ đau. Nàng mất hết niềm tin, hi vọng vào cõi nhân thế này. Một cô gái trải bao bụi đời kiếp yêu xa giờ nhận lại là sự phũ phàng, mơ hồ nơi tình yêu đã trao quá lớn để nhận lại. Phải chăng chàng đã quên nàng rồi? Hay lẽ vô tình chưa hề yêu nàng?

Dù thế nào thì giờ đây nàng đã thất bại. Thật dễ dàng để quen người lạ nhưng thật khó để quên đi người lạ đã quen. Tình yêu của nàng sụp đổ tan tành và giờ đây trái tim nàng đã thật sự đóng cửa. Nhưng nàng vẫn chờ đợi, không phải là sự chờ đợi trong 3 năm ấy mà là sự chờ đợi ai đó một lần nữa mở cửa trái tim bước vào và ở trong vĩnh viễn. Nàng ảo tưởng ư? Không, nàng vẫn hi vọng vào tia nắng và hạt mưa kia sẽ mang đến những rung động lần nữa. Bởi nàng biết chàng ra đi là để nàng kiếm tìm một trái tim khác phù hợp hơn, yêu nàng nhiều hơn.

Căn phòng vẫn im lặng, chỉ có tiếng mưa lộp bộp va vào mái nhà cũ kĩ... Hoài niệm về tất cả, nàng trưởng thành hơn. Và trong cơn men say nồng đượm ấy, nàng chợt nhận ra đôi khi cô đơn cũng bình yên đến lạ. Bởi cô đơn không phải là vô tình, là đau khổ mà cô đơn chính là hi vọng, là chờ đợi một ai đó đến phá tan xiềng xích u ám này...

-----------------------------------------------------------------

P/s: Mọi người cho mình ý kiến về fic này nhé. Tào lao cũng được, nhận xét thành thực càng hay. Dù sao đó cũng là động lực để mình viết tiếp nha. Cảm ơn ạ.

Kí: #Junny

2
21 tháng 6 2020

mình bình luân thật mà

21 tháng 6 2020

nhưng cái kết hơi buồn

CHUYÊN MỤC VIẾT TRUYỆN CỦA JUNNY Lời tác giả: Như đã hứa, mình sẽ ra truyện mới vào ngày 26/06/2020 nên hôm nay ngoi lên đây viết vài câu văn án chào sân đã nha. Mong mọi người ủng hộ.Thêm nữa, ai còn chưa đọc Ngẫu hứng 01: Nhật kí ngày mưa. thì vào link này đọc nhé: Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực tuyến --------------------------------------------------------------------------- CHAP 1:VĂN...
Đọc tiếp

CHUYÊN MỤC VIẾT TRUYỆN CỦA JUNNY

Lời tác giả:

Như đã hứa, mình sẽ ra truyện mới vào ngày 26/06/2020 nên hôm nay ngoi lên đây viết vài câu văn án chào sân đã nha. Mong mọi người ủng hộ.Thêm nữa, ai còn chưa đọc Ngẫu hứng 01: Nhật kí ngày mưa. thì vào link này đọc nhé:

Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực tuyến
---------------------------------------------------------------------------

CHAP 1:VĂN ÁN

Người ta vẫn thường bảo rằng: "Đúng người sai thời điểm là nuối tiếc cả đời". Quả thật là vậy, trong mắt người đời, yêu đơn phương là hèn nhát, là khổ sở vô ngàn. Nhưng với suy nghĩ người trong cuộc, sự đau đớn ấy như vị đắng của cafe, vị chát của rượu, vị cay của ớt mà những người thích ngọt không thể hiểu nổi, và cũng không thể giải thích bằng lời nói. Hay yêu thầm một người cũng giống như đeo tay nghe và mở nhạc ở mức to nhất. Người ngoài thì thấy thật tĩnh lặng, chỉ có ta mới biết bên trong đang điên cuồng gào thét như thế nào thôi.

Đơn phương mang đến cho ta cả một bầu trời u ám đầy chết chốc, dằn vặt ngấu nghiến tâm tưởng ta, điên loạn đập phá lí trí... Nó mang màu khổ đau, bi thương, tàn lụy. Và rồi cứ như thế từng ngày trôi quá, chút hi vọng yếu ớt vẫn không ngừng thoi thóp chiến đấu chống lại niềm đau tột cùng ấy. Con tim rỉ máu, tâm cạn dậy sóng, còn thân xác rũ rượi nhưng chỉ có cõi lòng ta vẫn rộng mở cửa chờ đón, cho dù là từng đợt gió lạnh lẽo vẫn ùa vào, thẩm thấu bờ môi nứt nẻ cùng tuyến lệ ngập tràn.

Nhưng hỡi những cô gái, chàng trai đang đắm chìm trong mộng tưởng khổ sở kéo dài ấy, hãy đừng từ bỏ, hãy mạnh dạn, hãy đương đầu với sự oặm đau, tàn xé ấy, hãy chiến đấu với tinh thần thép. Bởi thà rằng ta đón nhận một phút giây huy hoàng rồi vụt tắt, còn hơn buồn thương le lói suốt trăm năm. Yêu đơn phương là cho đi mà không mưu cầu nhận lại... Nó cũng là một tình cảm đáng quý, đáng nâng niu.

Và rồi dù ta thất bại, nhưng khi được nhìn bóng người yêu đang vui cười, hạnh phúc sống, lồng ngực ta lại thổn thức từng nhịp sung sướng. Ta vui, ta lùi lại để người ấy được bước đi cùng bờ vai mà mình tin tưởng, dựa vào. Có những nỗi nhớ không được đặt tên, có những yêu thương không được gửi trao nhưng vẫn lâng lâng một niềm hạnh phúc vì được yêu đúng cảm xúc trái tim.

Thế nhưng, khi ta làm trái tim ai kia rung động, trải lòng, ta cảm thấy toàn thể vũ trụ này thật nhỏ bé và ta hạnh phúc cùng người đi qua hàng ngàn hàng vạn thiên hà. Ta dạo chơi trong vườn yêu đẹp đẽ, ta vui đùa cùng những vì tinh tú. Từng bước đôi ta đi không thấm đẫm nước mắt đau thương mà ở đó rạo rực nở lên những bông hồng ngọt ngào.

Nhưng rồi có thể nào đi chăng nữa, tình yêu ấy vẫn là vĩnh hằng, vẫn tạc vào dòng thời gian những xúc cảm khó phai mờ. Để sau bóng nắng chiều thu dịu mát, ta bắt gặp một mảnh kí ức lung linh, tuyệt diệu. Dù ở đó là những cơn sóng dữ kêu gào đêm ngày, nhưng chỉ cần nhìn lại ta vẫn có thể mỉm cười thật tươi bởi chính ta cũng là một phần trong bao hồi tưởng xa xăm của người ấy mặc cho mờ ảo hay chỉ là vụt qua chốc lát.

-----------------------------------------------------------------

P/s: Mọi người cho mình ý kiến về fic này nhé. Tào lao cũng được, nhận xét thành thực thì lại càng hay. Dù sao đó cũng là động lực để mình viết tiếp nha. Cảm ơn nhiều ạ.

Kí: #Junny

4
23 tháng 6 2020

bạn là người mới đúng không?

23 tháng 6 2020

Trước kia ở đây còn rất nhiều Shop, Clb, ... cho nên bạn không cấm đc bạn đó

Với lại truyện là một loại giải trí cứ gì bạn đó không đc đăng lên mà trong khi đó Shop, Clb, ... rất nhiều

Truyện :Azumi và những điều kì diệu Chap 2 :Cô bé đã lớn Vào thời kì Kamamura ấy ,trước khi bước sang tuổi mười tám ,các thiếu niên phải làm lễ trưởng thành mới được gọi là người lớn ,phải làm lễ trước sự chứng kiến của rất nhiều người .Azumi cũng vậy . Chỉ còn hai ngày nữa thôi ,chiếc bánh xe thời gian sẽ quay đủ một vòng để kết thúc tuổi thứ mười bảy của Azumi ,cô bé sắp sang...
Đọc tiếp

Truyện :Azumi và những điều kì diệu

Chap 2 :Cô bé đã lớn

Vào thời kì Kamamura ấy ,trước khi bước sang tuổi mười tám ,các thiếu niên phải làm lễ trưởng thành mới được gọi là người lớn ,phải làm lễ trước sự chứng kiến của rất nhiều người .Azumi cũng vậy .

Chỉ còn hai ngày nữa thôi ,chiếc bánh xe thời gian sẽ quay đủ một vòng để kết thúc tuổi thứ mười bảy của Azumi ,cô bé sắp sang ngưỡng cửa mười tám -cái tuổi thanh xuân tràn trề hoài bão và hi vọng .Nhưng mặt cô lúc nào cũng toát lên sự buồn bã ,có vẻ như nàng không hề trông mong ngày sinh nhật của mình...

Azumi thực sự đã lớn .Cô nàng vừa xinh đẹp ,sắc sảo ,thông minh lại lắm tài lẻ .Cô mang trong mình vẻ đẹp rắn rỏi ,kiên cường của người cha ;sự dịu dàng ,bao dung của mẹ .Vẻ đẹp của nàng có thể nói là vuợt mặt các mĩ nhân đương thời :mái tóc dài và óng ả như suối ,hàng mi đen nhánh cong vuốt và đôi mắt to tròn ,ánh lên những tia sáng hi vọng ;khuôn mặt trái xoan hiền từ ,làn da trắng như tuyết ,...không những mang vẻ đẹp tuyệt thế gian nhân như vậy ,mà nàng còn vô cùng tài năng .Nàng viết thơ hay hơn các nhà thơ giỏi nhất đương thời ;hát hay đàn giỏi ,nàng còn sở hữu một trí nhớ siêu phàm ít ai có thể sánh bằng .Trớ trêu thay ,chính số phận của nàng đã đẩy nàng xuống vực thẳm .Từ khi mới lọt lòng đến giờ nàng chưa bao giờ gặp ai khác ngoài bố mẹ (vì không muốn ai biết con mình là ngưu nhân ).Nàng ở trong một căn phòng xa hoa ,lộng lẫy nhưng chẳng có ai bầu bạn cả, nàng phải chịu thiệt thòi khổ cực như vậy trong suốt mười bảy năm .Đối với nhiều người chẳng khác gì đang sống ở địa ngục trần gian chứ nói gì là một nàng thiếu niên mới lớn như Azumi ...

-Sắp đến sinh nhật con rồi ,con muốn gì nào ?- Phu nhân vui vẻ hỏi thăm .

Trong đầu Azumi trằn trọc những cảm xúc khó tả .Phải rồi ,từ trước đến giờ ,cô đâu có biết hạnh phúc sinh nhật là gì đâu .Năm nào cũng vậy ,xung quanh bốn góc phòng ,chỉ có Azumi ,bố mẹ của cô cùng tổ chức sinh nhật thôi .Azumi chỉ muốn là người bình thường như bao cô gái khác thôi ,được chơi ,được tự do ,làm nhiều điều mình thích -quãng thời gian hạnh phúc nhất của đời người ...

-Năm nay cục cưng muốn bao nhiêu quà nào ?Bốn mươi món nhé ?

-Không...Còn thiếu một món nữa mẹ ạ...

Bà ngạc nhiên ,nhưng như thế cũng chỉ mất một phần nhỏ số gia tài khủng của họ .Nhưng điều mà bà ngạc nhiên nhất là Azumi đã được tặng tất cả những thứ đắt đỏ trên đời rồi ,nó muốn gì cơ chứ ?

-Vậy con muốn mua gì ?

-Con...con chỉ muốn sinh nhật lần thứ Mười tám của con sẽ được mọi người đến dự...

Trái tim bà khựng lại ...

Hết chap 2 (do hôm nay có nhiều bài tập nên mình chỉ làm đến đây thôi)

1

mình có làm chap 1 ấy ạ nếu bạn muốn đọc chap 1 thì vào trang cá nhân của mình ạ

26 tháng 6 2020

đọc rồi

CHUYÊN MỤC VIẾT TRUYỆN CỦA JUNNY 🍀LIST TRUYỆN:🍀 👉Chap I: Văn án:Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực tuyến 👉Chap II: Nắng tháng ba:Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực tuyến 👉Chap III:Ngày sinh nhật của chị:Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực tuyến 👉Chap IV: Món quà sinh nhật:Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực...
Đọc tiếp

CHUYÊN MỤC VIẾT TRUYỆN CỦA JUNNY

🍀LIST TRUYỆN:🍀

👉Chap I: Văn án:Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực tuyến

👉Chap II: Nắng tháng ba:Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực tuyến

👉Chap III:Ngày sinh nhật của chị:Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực tuyến

👉Chap IV: Món quà sinh nhật:Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực tuyến

👉Thêm nữa, ai còn chưa đọc Ngẫu hứng 01: Nhật kí ngày mưa. thì vào link này đọc nhé:Câu hỏi của Star_Of_Pink - Mỹ thuật lớp 6 | Học trực tuyến

---------------------------------------------------------------------------

CHAP 5: NGẮM NHÌN KHI TRỜI BỚT NẮNG

Qua vệt mưa phùn đầu mùa đọng lại trên tấm kính cửa sổ trong suốt, tôi thờ thẫn nhìn ngắm nàng thơ cuộc đời. Hội học sinh hôm nay vắng người, chỉ có tôi và chị.

Chị đã sớm ở dưới mái hiên, bên cạnh là chàng trai cao lớn, tuấn tú. Anh ta ôm trọn chị vào lòng. Chị có ấm áp không? Còn tôi, tôi lạnh tới mức cõi lòng tan rã thành từng mảnh vỡ vụn héo tàn, pha lẫn một chút nhức nhối nơi lồng ngực trái, lọt thỏm đáy tâm tưởng trống trải triền miên.

Này nàng thơ của em, chị thật lộng lẫy dưới cơn mưa phùn nhưng sự lộng lẫy ấy không dành cho em, chị lộng lẫy bên chân ái của chị. Hào quang từ nụ cười rạng rỡ nơi bờ môi ấy sắp tàn vẩy lên tim em một chút ướt át, một hơi thở lạnh lẽo cõi nhân gian.

Vẫn là đôi bàn tay rắn chắc luồn vào mái tóc mượt như nhung lụa của chị, vẫn là bàn tay nhỏ nhắn siết chặt vạt áo sơ mi trắng phau.

Chị và anh ta trao nhau nụ hôn dưới mái hiên cùng màn mưa phùn của tạo hóa.

Nếu là một đứa mê tiểu thuyết ngôn tình thì hình ảnh trước mắt thật lãng mạn biết bao. Nhưng không, tôi chỉ thở dài, đáy lòng như đeo quả cân ngàn kí. Và cảm giác, tâm can vẫn đau đớn, bất lực như vậy. Nó hết như một con rắn độc gieo rắc vào tiềm thức ta những miền kí ức buồn khổ, thê lương.

Mưa phùn giăng mù lối vào con tim chị rồi, nói cho em biết, em còn có thể tiếp tục như vậy tới bao giờ?

-----------------------------------------------------------------

🤝P/s: Mọi người cho mình ý kiến về fic này nhé. Tào lao cũng được, nhận xét thành thực thì lại càng hay. Dù sao đó cũng là động lực để mình viết tiếp nha. Cảm ơn nhiều ạ.❤️❤️❤️

Kí: #Junny

0

Chúc thi tốt nha ! Thi tốt để còn onl trên Hoc24 nà ! Goodluck ღRyo_ゆうの夫☆ ❤️❤️❤️

2 tháng 7 2020

Thi xong òi chị ơi

Điểm thấp qué

Đây là một câu chuyện, hay nói cách khác là tự truyện của một người bạn đã kể mình nghe về cuộc sống của nó. Mình thấy thương nó lắm. Nay thay nó viết lên bài này. Truyện thật 100%. câu từ mình ghi văn chương lên xíu thôi, nhưng đúng sự thật. AI đọc truyện có thắc mắc gì thì cmt bên đưới. Nếu đăng bài này trong 24h không nhận đc sự ủng hộ thì mình sẽ ko ghi nữa, còn ai muốn mình ghi thêm thì để lại cmt. Còn...
Đọc tiếp

Đây là một câu chuyện, hay nói cách khác là tự truyện của một người bạn đã kể mình nghe về cuộc sống của nó. Mình thấy thương nó lắm. Nay thay nó viết lên bài này. Truyện thật 100%. câu từ mình ghi văn chương lên xíu thôi, nhưng đúng sự thật. AI đọc truyện có thắc mắc gì thì cmt bên đưới. Nếu đăng bài này trong 24h không nhận đc sự ủng hộ thì mình sẽ ko ghi nữa, còn ai muốn mình ghi thêm thì để lại cmt. Còn chuyện xin phép CTV để đăng bài. mình chỉ biết chị buithianhtho thôi mà tìm ko ra nik chỉ nên ko nt đc, ai CTV đọc đc thì nói chị giúp em đc ko ạ, lần sau e rút kinh nghiệm

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Cuộc sống ai lường trước điều gì, nó khiến con người ta có thể trở nên tốt hơn hoặc đẩy họ xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng. Nói chung thì theo thời gian, ít nhiều cũng sẽ làm thay đổi đi chúng ta. Một thằng con trai từ khi chào đời đến khi nó học xong cấp 1, nó đã nhận đầy đủ tình yêu thương của ông bà, cha mẹ. Nó chả biết toang tính, suy nghĩ nhiều. Từ nhỏ nó chỉ có việc ăn, chơi và học. Cảm xúc của nó thì chắc ai cũng đoán được phần nào: dễ khóc, dễ cười, thật thà và luôn suy nghĩ cho người khác. Đó là khi còn nhỏ thôi, vậy lúc lớn thì như thế nào. Lúc lớn ở đây được đánh dấu từ khi cậu ta bước chân vào ngôi trường cấp hai. Cấp hai là bước ngoặc của cuộc đời nó. Nó đã thật sự có bạn, bạn ở đây là chiến hữu, là những người anh em. Và sự thay đổi lớn nhất chắc là tình thương của gia đình nó. Gia đình của cậu ta gồm 3 thế hệ tức là còn chung sống với ông bà nội, nhưng do một biến cố- không tiện nói ra- mà giờ cha mẹ cậu phải tách ra riêng. Tình cảm của cậu ta đối với ông bà hết mực yêu thương và kính trọng và đó là điều không bao giờ thay đổi. Và hẳn là ông bà cũng như vậy. Tuy nhiên, điều mà làm cậu khổ tâm nhất là cha mẹ cậu. Cha nó lúc trước là 1 mẩu người cha lí tưởng, hiền hơn mẹ nó rất nhiều. Bài kiểm tra làm không được ông đều hướng dẫn làm lại chứ không như mẹ nó, hở 1 chút là cầm cây, cầm gậy đòi lấy mạng- không đùa, nó xém mất đi 1 con mắt rồi, do mẹ nó cầm đũa dí vào, may là chỉ để lại thẹo. Nhưng điện thoại, mạng INTERNET đã lấy đi người cha của nó thần tượng. Ông sau khi sở hữu cho mình 1 chiếc smartphone thì chả còn quan tâm con cái nữa. Ông đi biển, nửa tháng hay 3 tuần mới về một lần, mà về là 3,4 ngày sau lại đi tiếp. Nó nhớ cha nó da diết biết bao. Nó muốn kể nhiều chuyện trên trường, khoe nhiều điểm 10 bài Kiểm tra với ba nó biết bao. Thế nhưng đáp lại nó là sự thờ ơ, ông cha vẫn cắm mặt vào máy tinh. Đến mỗi kì thi ông cứ nói: Sang năm mày lên 7 rồi, rồi hết năm lớp 9. Lo liệu mà học đàng hoàng, không học được nói tao, tao cho đi biển. Mỗi lần như vậy ông biết đã vừa gieo cho con mình nổi sợ , áp lực không, ông biết mình đang thay đổi dần cái hình tượng của 1 người cha lí tưởng của con mình không. Nó dạ cho qua chuyện. Thi HKI, rồi HKII, đến hè, nó không được HSG, nên mổi buổi sáng của những ngày hè, cha nó đều kêu nó thức dậy bằng một cách rất đặc biệt: Đạp vài cai vào người rồi la lớn “ dậy mày, đi mua sáng rồi về phụ t đi gỡ lưới, học thì ngu mà ngủ như heo vậy. Nuôi mày có tốn cơm’. Ông ấy nghĩ con mình không nghe, ông nghĩ những lời như vậy không làm con mình tổn thương. Không, nó nghe cả, nó cũng đã thức từ sớm rồi, tuy nhiên vẫn không muốn bật dậy khỏi giường bởi duy nhất 1 lí do: nó muốn nghe một câu nói khác từ cha mình, một câu nói yêu thương mà từ lâu đã không được nghe. Điều đó hơi xa vời nhỉ. Còn về phần mẹ nó, do sau này thì nó cũng lên cấp hai rồi nên bà ta cũng thả lỏng cho nó, không giam lỏng nó nữa tuy nhiên vẫn là sự lạnh nhạt. Các bạn nghỉ như thế nào nếu mẹ mình chửi nhưng câu đại loại như vầy: Mầy chích xì ke hả K, ốm nhách z, m cái gì cũng táp hết vô mà ko mập nổi.” Hay “ đàn ông mà như bê đê vậy, bê khúc cây đó lại cho t”... có những câu rất thô tục nhưng sử dụng ngôn ngử 18+ nên ko đề cập tới. Mùng 1 ,2,3 tết là lúc gia đình vui vẻ, nhưng gia đình nó lại khong như vậy. Đầu năm nó đã nghe lời chửi rủa từ người mẹ. (Chuyện dài nên ai hỏi thì mình nói chứ viết vô dài). Và đỉnh điểm là tết năm nay, bạn ba nó nên ghé nhà nó chơi. Bằng sự lể phép, nó mang bia, mồi lên cho ba nó tiếp khách. Nói thẳng ra ông này là “ khách sộp” vì tết lì xì nó toàn 500 đến 1 triệu. Nên lần nào cha mẹ nó cũng niềm nở. Mọi chuyện sẽ ổn nếu như nó không làm rơi đỉa chả nem. Nó lật đật dọn dẹp, sau đó thì ăn 4 cái tát và 1 cái đạp vào bụng của mẹ nó. Cười thôi, đời còn dài mà. Mùng hai tết , nó về bên ngoại và qua nhà cậu chơi. Cậu nó có 1 ông con trai, ăn chơi, độ xe, thất nghiệp, xăm trổ, và đặc biệt là hổn láo. Khi mợ nó nói vui một câu: Mày lo lấy vợ cho vợ chồng tao nhờ” thì cậu nó mắng ngay “ con mà nói mày là sao, mẹ mẹ con con cho vui nhà, tết nhất cả rồi”. Cảm xúc của nó là chạnh lòng, đau nhói. Nó thua thằng anh họ nó chổ nào, nó HS tiên tiến, ngoan, lễ phép, mà ngày thường cả ngày tết vẫn bị chửi, bị đánh và nghe gọi mày tao từ mẹ nó. Thú thật, từ “ mẹ con” nó lâu lém không được nghe rồi, nay thấy gia đình cậu vui vẻ như vậy, nó buồn thay cho thân mình. Mà phải cười thôi

0
30 tháng 6 2020

cảm ơn bạn

30 tháng 6 2020

bạn lớp mấy vậy .-.

Nam Khang Bạch Khởi: Mối tình đồng tính buồn đầy tiếc nuối nằm lại mãi dưới lòng sông Tương Giang Đã 12 năm -mỗi khi nhắc đến cái tên "Nam Khang Bạch Khởi", người ta vẫn phải rơi nước mắt vì chàng trai si tình đã chọn trầm mình xuống sông tự vẫn vì không thể đợi được người mình yêu đến năm 35 tuổi.Nam Khang Bạch Khởi, sinh ngày 26/5/1980 - mất trong khoảng thời gian từ ngày 9/3 - 12/3/2008, anh sinh...
Đọc tiếp
Nam Khang Bạch Khởi: Mối tình đồng tính buồn đầy tiếc nuối nằm lại mãi dưới lòng sông Tương Giang Đã 12 năm -mỗi khi nhắc đến cái tên "Nam Khang Bạch Khởi", người ta vẫn phải rơi nước mắt vì chàng trai si tình đã chọn trầm mình xuống sông tự vẫn vì không thể đợi được người mình yêu đến năm 35 tuổi.Nam Khang Bạch Khởi, sinh ngày 26/5/1980 - mất trong khoảng thời gian từ ngày 9/3 - 12/3/2008, anh sinh ra ở Liêu Ninh, lớn lên ở Nội Mông và là một nhà văn đam mỹ nổi tiếng trên mạng Trung Quốc với 2 bút danh là "Nam Khang" và "Bạch Khởi. Vào ngày 9/3/2008, cư dân mạng nước này vô cùng bàng hoàng khi hay tin thi thể anh được tìm thấy ở sông Tương Giang, Hồ Nam. Chàng trai ấy đã tự kết thúc cuộc đời mình khi chỉ mới 28 tuổi để lại sự tiếc thương cho biết bao người và hé lộ một câu chuyện tình buồn đầy day dứt phía sau.Nguyện bên người dài lâuNăm 1999, Nam Khang rời quê nhà Nội Mông đến thành phố Trường Sa, tỉnh Hồ Nam học tập. Tại đây, chàng trai phương bắc đã gặp và nảy sinh tình cảm với người bạn cùng phòng kí túc xá gọi là "Trương tiên sinh" - người đã mang đến tình yêu và cũng là kẻ gây ra nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời Nam Khang. Mặc dù ngay từ phút giây hai ánh mắt chạm nhau, họ đã cảm thấy có chút rung động với đối phương nhưng ngại ngùng không dám thổ lộ. Đặc biệt là vào thời điểm đó, xã hội vẫn còn nhiều định kiến và cấm cản, khiến họ không chỉ lo ngại ánh nhìn của người đời mà còn không dám thừa nhận chính giới tính thật của bản thân, chỉ có thể chôn chặt những xúc cảm thầm kín đó vào sâu tận đáy lòng.Đến mùa xuân năm 2000, trong thời gian quan hệ giữa hai người vẫn còn "mập mờ", Nam Khang cũng đã thử tránh né người ấy một thời gian rồi có bạn gái, nhưng không lâu sau đã nhanh chóng chia tay. Phải đến năm 2002, năm cuối Đại học, hai người đã quyết định không tiếp tục đè nén tình cảm của bản thân thêm nữa, Nam Khang và người ấy chính thức trở thành người yêu của nhau, anh cũng âu yếm gọi bạn trai mình là "ông xã".Trong cuốn Phù Sinh Lục Ký Nam Khang đã kể lại những năm tháng thanh xuân này bằng những câu văn ngọt ngào và tràn đây tình cảm nhất. "Ông xã" xuất hiện dày đặc trong những trang sách, thể hiện được tình yêu vô bờ bến mà chàng trai trẻ dành cho người mình thương. Nam Khang từng hạnh phúc viết: "Thật là đáng sợ, anh sinh ra ở Thiểm Tây, lớn lên ở Cam Túc; em sinh ở Liêu Ninh, lớn lên ở Nội Mông, cách xa cả ngàn dặm, rồi Trung Quốc lại có đến 1,3 tỷ người. Thế mà chúng ta lại có thể thi đỗ cùng một trường đại học, ở trong cùng một phòng kí túc xá. Thử tính xem, xác xuất đó nhỏ đến mức nào. Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, em đã không thể gặp được anh rồi".Họ cứ bình yên bên nhau như thế suốt từ năm 2002 - 2006, đến sau khi tốt nghiệp đại học, Nam Khang và bạn trai chuyển đến sống chung với nhau tại một căn nhà trọ gần trường cũ. Ngoài mặt, mọi người vẫn nghĩ họ chỉ là những người bạn thân đơn thuần như trước đây, mà không hề hay biết rằng bên trong tim họ, tình cảm dành cho đối phương cứ sâu sắc từng chút, từng chút một đến khắc cốt ghi tâm.Niềm hạnh phúc "trộm" về được cũng phải đến ngày hoàn trảCứ ngỡ hạnh phúc sẽ kéo dài mãi, khi Nam Khang gặp được người mà mình yêu bằng cả trái tim ở những năm tháng tươi đẹp nhất của đời người. Từ 19 tuổi đến 26 tuổi, bảy năm thanh xuân chỉ dành hết những gì chân thành, trân quý nhất cho riêng một người con trai, để rồi nhận lại một lời thông báo rằng chúng ta không thể bên nhau được nữa, anh phải lấy vợ rồi.Ngày 1/1/2006 có lẽ chính là ngày đau khổ nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của Nam Khang, người ấy đã không thể vì tình yêu mà vượt qua những khó khăn, ngăn cấm của gia đình và xã hội. Sau khi "ông xã" đã trở thành "ông xã" của người khác, Nam Khang viết cuốn tuỳ bút: Em đợi anh đến năm 35 tuổi; như mộtlời tựa hứa với lòng rằng sẽ cho mối tình này một kỳ hạn, nếu người ấy muốn quay về, anh sẽ vẫn luôn ở đây. Cũng vào thời điểm đó, phong cách viết của Nam Khang bắt đầu trở nên ảm đạm hơn với những dòng chữ ngập tràn nỗi u uất. Người ta cho rằng sự bế tắc trong tình yêu suốt thời gian dài đã khiến anh mắc bệnh trầm cảm."Chỉ còn nửa tháng nữa là anh ấy kết hôn rồi. Anh cũng đã dọn ra ngoài 1 tuần. Kể từ đó, chúng tôi không còn gặp lại nhau, anh cũng không trả lời tin nhắn của tôi, không biết lúc nhìn thấy những dòng chữ trên điện thoại anh sẽ có suy nghĩ gì? Chuyện đến nước này, tôi cũng không oán trách ai cả. Bởi tôi đã sớm nhận ra và tự an ủi mình với ý nghĩ "được ngày nào hay ngày ấy". Tất cả những hạnh phúc và vui vẻ bấy lâu nay đều là tôi "trộm" về được, bây giờ cũng đã đến lúc phải hoàn trả rồi". Hẳn anh đã viết những dòng chất chứa tâm sự này trong những đêm cô đơn ở căn phòng trọ. Khi xung quanh chỉ là 4 bức tường hoà lẫn trong màn đêm tối đen như mực, mà người từng nắm tay cùng mình vượt qua gần cả thập kỷ đã cất bước ra đi và không bao giờ còn quay trở lại nữa."Khi một người đang nâng chén mừng tân hônLại có người trầm mình dưới sông lạnh lẽo".Có người nói, khi nỗi đau đạt đến tận cùng, người ta sẽ không còn thấy đau đớn. Nhưng mấy ai vượt qua được quãng thời gian dày vò, nhớ quay quắt một người từng là của mình nay đã ở bên cạnh người khác. Những đêm ngồi một mình viết nên những dòng văn bi thương, Nam Khang lại nghĩ về quãng thời gian anh và người ấy vẫn còn mặn nồng. Họ sống với nhau như những đôi tình nhân thực thụ, nhưng lại chưa từng dũng cảm thốt lên một lời: "Anh yêu em" hay là "em yêu anh".Kể từ khi người mình yêu thương rời đi, Nam Khang bắt đầu chống chọi với những cơn mất ngủ kéo dài từ ngày này qua ngày khác. Có những khi vừa chợp mắt, lại nghe thấy đâu đây giọng nói thân quen rồi choàng tỉnh dậy, nhận ra bản thân chỉ có một mình rồi cứ nhìn trân trân vào khoảng không vô định cho đến tận trời sáng.đ Nỗi nhớ gặm nhấm tâm hồn chàng trai trẻ như vết thương bị nhiễm trùng, gây ra những cơn đau dai dẳng mà không biết đến bao giờ mới chịu liền lại.Ngày 9/3/2008, sau khi liên lạc lần cuối cùng với một người bạn, không ai còn gặp lại Nam Khang nữa. Cho đến 15 ngày sau, vào ngày 27/3, người ta tìm thấy thi thể anh trên dòng sông Tương Giang thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. Năm ấy, anh vừa tròn 28 tuổi.Đã từng hứa sẽ đợi người ấy đến tuổi 35, nhưng chàng trai tài hoa bạc mệnh ấy quyết định gieo mình xuống sông tự vẫn, để những dòng nước cuốn trôi hết mọi ưu phiền, rửa sạch những nỗi đau mà người khác đã gây ra cho anh. Nam Khang mãi mãi là chàng trai ở tuổi 28, luôn mang một trái tim si tình dành hết tất cả những gì chân thành, tốt đẹp nhất cho người mình yêu. Vì không bao giờ đến được tuổi 35, nên Nam Khang sẽ vẫn luôn chờ người ấy.Nam Khang tự vẫn không phải do cảm xúc nhất thời, anh đã từng đợi, đợi sau 2 năm trời kể từ khi người ấy bước vào lễ đường đặt nụ hôn trên môi cô dâu. Khi những cặp đôi nắm tay nhau nói cười trên phố, là lúc Nam Khang phải gồng mình chiến đấu với căn bệnh trầm cảm và những khúc mắc rối bời không cách nào tháo gỡ. Anh xóa số liên lạc của tất cả bạn bè trong điện thoại, chỉ giữ số của gia đình, rồi buông mình phiêu bạt trên dòng sông Tương Giang như để thực hiện chuyến đi cuối cùng của cuộc đời.Người đã đi rồi, đừng đợi nữa Đã 12 năm trôi qua kể từ khi người con trai ấy tìm đến cái chết để kết thúc cuộc đời đầy đau khổ của mình. Mỗi năm trôi qua, người hâm mộ vẫn luôn nhớ đến lời hẹn thề đến năm 35 tuổi. Nếu Nam Khang vẫn còn, liệu anh có tiếp tục chờ đợi người đã cất bước ra khỏi cuộc đời mình vội vã, chẳng còn chút luyến lưu? Có người hâm mộ đã nói, họ ước một lần được đi dạo bên bờ sông Tương Giang, gió xuân tháng 3 nhè nhẹ thổi và nhớ về chuyện tình buồn ấy. Ai thương ai, chờ ai cũng chỉ còn là chuyện quá khứ, tất cả mọi người đều đã già đi, chỉ có tuổi thanh xuân của Nam Khang là còn mãi. các bạn có thể đọc cuốn tuỳ bút: ' Em đợi anh đến năm 35 tuổi 'của anh .Nếu bạn thật sự đọc tác phẩm này một cách nghiêm túc, đọc toàn bộ một cách chân thành và nghiền ngẫm rồi chợt thấy xót xa , thấy thương cảm . Bạn đã tìm hiểu về anh , thấy buồn vì anh , buồn cho chuyện tình của anh thì bài hát này sẽ là món quà tốt nhất dành cho bạn: https://www.youtube.com/watch?v=HMsDv0KivmY ------------------------------ 9/3 là tròn 12 năm anh mất. dù có là 2008 - 2020hay năm nào đó, thì anh cũng vẫn là 28 tuổi - độ tuổi thanh xuân rực rỡ của một kiếp người. nguồn :VNreview đôi lời muốn nói :Nếu cuộc đời, có 2 lần ngoảnh lại Nguyện dùng một lần cho tình duyên. Nếu cuộc đời là vạn kiếp bi thương Thì xin dùng một nửa hóa thành cát bụi .Nếu cuộc đời là vạn ngàn xót xa Nguyện dùng thứ tha để khép lại nỗi buồn .Nếu cuộc đời là vầng trăng sáng Xin hãy chừa lại góc khuất để chứa nỗi buồn của anh.Chúc anh kiếp sau bình an Ảnh phía bên dưới
1
29 tháng 2 2020

Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người và văn bản

Trong hình ảnh có thể có: thiên nhiên

Trong hình ảnh có thể có: 1 người

Trong hình ảnh có thể có: hoa, thực vật và văn bản

12 tháng 2 2021

Cảm ơn bn Triệu Xuân Hoa! Năm mơi chúc bn vui vẻ, mạnh khỏe, xinh đẹp và luôn luôn học giỏi nha bnyeuyeuyeu!!!

12 tháng 2 2021

Chúc bn xinh đẹp, học giỏi, ngoan ngoãn, mau có crush, hát hay hơn và may mắn nha!

Xinh đẹpHọc giỏi
Ngoan ngoãnMau có crush
May mắnHát hay hơn

Luôn luôn hạnh phúc

Mạnh Khỏe

 

Dũng rón rén ngồi dậy mở cửa tủ áo cái lổ nhỏ nó đã ra công khoan cả ngày trong cái tủ không ai biết được, đưa mắt nhìn nó thấy cái đấu của Hằng đang gục lên xuống trong miệng còn ngậm con cu cương cứng của anh nó, cả 2 trần truồng thân thể Hằng trắng bóc qua ngọn đèn ngủ, nào vú nào lồn, cái ***** xinh xinh đo đỏ đang ướt đẫm nước không biết do nước dâm hay nước miếng của anh nó lông ***** xoăn...
Đọc tiếp
Dũng rón rén ngồi dậy mở cửa tủ áo cái lổ nhỏ nó đã ra công khoan cả ngày trong cái tủ không ai biết được, đưa mắt nhìn nó thấy cái đấu của Hằng đang gục lên xuống trong miệng còn ngậm con cu cương cứng của anh nó, cả 2 trần truồng thân thể Hằng trắng bóc qua ngọn đèn ngủ, nào vú nào lồn, cái ***** xinh xinh đo đỏ đang ướt đẫm nước không biết do nước dâm hay nước miếng của anh nó lông ***** xoăn tít lại từng đám anh nó đang nằm quay ngược đầu tay banh 2 mép ***** xưng mọng nước lưỡi liếm ***** tay chọt chọt vô cái lổ sâu hun hút, Dũng nuốt nước miếng ừng ực nó cũng ao ước được một lần chọt con cu của nó vào cái ***** êm ả kia một cái dù một lần thôi rồi muốn ra sao cũng được, nó đang thấy bức rức trong người càng coi thì con cu nó càng nứng, anh nó đang xoay người lại quỳ gối tay cầm con cu cương cứng chà len chà xuống cái ***** xưng mọng nước của chị Hằng, Hằng rướn người theo con cu của chồng 2 chân banh ra hết cở, nàng nứng lắm chỉ muốn con cu kia chọt sâu vào lồn, xựt con cu đâm sâu lút cán Hằng không kềm được tiếng rên 'a...a...đã quá anh ơi...đụ em mạnh lên nhanh lên anh...a...' tiếng lẹp nhẹp của cái ***** ướt nước hoà lẩn với tiếng rên rỉ của Hằng làm Hải không sao kềm chế được dập aò ạt như chạy đua từng cái thúc mạnh sâu vào ***** vợ, Hải cong lưng thúc ạch, ạch Hằng cong người ưỡn lên cao như cố đưa ***** cao cho con cu vào sâu hơn tay bấu chặt lưng chồng Hải thúc thêm vài chục cái cảm giác ***** vợ bóp hút chặt lấy con cu chàng xuất tinh ào ạt, bên này thằng Dũng cũng xục cặcc nhanh theo từng nhịp đụ của anh nó tưởng tượng như đang đụ chị Hằng một dòng khí bắn vào tường cùng một lúc với anh nó đang bắn khí vào ***** vợ, Hải vật người sang bên cạnh Hằng thở hồng hộc như mới chạy đua xong, Dũng nhìn thấy một dòng nước trắng đục đang từ từ chảy ra ngoài khe lồn, nhẹ nhàng nó rón rén đi ra hé cửa đứng chờ, Hằng lồm cồm ngồi dậy tay cầm bộ đồ ngủ mở cửa đi vào phòng tắm, thằng Dũng nhìn thấy chị Hằng trần truồng đi ra nó không bỏ xót một chi tiết nhỏ, cái thân thể cao cao dong dỏng cặp vú tưng tưng theo từng nhịp chân Hằng cái ***** đen rậm lông đang phơi ra trước mắt nó nhìn theo mà thèm thuồng, trở lại giường hình ảnh Hằng đưa cao chân ưỡn người theo nhịp đụ của anh nó như cuốn phim quay chậm, lơ mơ Dũng chìm sâu vào giấc ngủ buổi sáng mặt trời lên cao, Hải lay thằng em dậy.
Còn nữa
4
28 tháng 7 2018

mình ko nghĩ bạn nên đăng ở trang web này

29 tháng 7 2018

Ghê quớ hehe

Bài viết số 1 lớp 7 đề 3 mẫu 4 Từ lâu, em đã mong ước được tham quan vùng biển Nha Trang, một thắng cảnh tuyệt đẹp của đất nước. Và cuối cùng, ước mơ ấy đã thành hiện thực, nhờ có cuộc vui hè do xã tổ chức để khen tặng học sinh giỏi nên em đã có cơ hội tham quan vùng biển thơ mộng này. Hôm đó, em dậy sớm, làm vệ sinh cá nhân rồi cùng mẹ chuẩn bị cho chuyến tham quan. Đúng 6 giờ, chiếc xa...
Đọc tiếp
Bài viết số 1 lớp 7 đề 3 mẫu 4

Từ lâu, em đã mong ước được tham quan vùng biển Nha Trang, một thắng cảnh tuyệt đẹp của đất nước. Và cuối cùng, ước mơ ấy đã thành hiện thực, nhờ có cuộc vui hè do xã tổ chức để khen tặng học sinh giỏi nên em đã có cơ hội tham quan vùng biển thơ mộng này.

Hôm đó, em dậy sớm, làm vệ sinh cá nhân rồi cùng mẹ chuẩn bị cho chuyến tham quan. Đúng 6 giờ, chiếc xa buýt bắt đầu khởi hành, em tạm biệt mẹ rồi cùng mọi người lên đường. Đi được một lúc, em bắt gặp hòn Vọng Phu. Quả đúng như mọi người nói, hòn Vọng Phu này có dáng đứng của một người mẹ đang bồng con, mỏi mòn đợi người chồng yêu quý thật. Rồi còn những ngọn núi với những hòn đá cuội nhẵn bóng. Hòn Nước thơ mộng diệu kì, chỉ tiếc là em không thể dừng lại để tham quan chúng được. Hoan hô, đến nơi rồi! Biển Nha Trang đã thấp thoáng hiện lên làm chúng em vui sướng cả người, những đợt sóng nhẹ nằng gợn lên bờ cát trắng. Có những người bơi tuốt ra ngoài cửa biển. Xa xa, những chiếc thuyền đủ màu sắc đi một cách chậm chạp (có lẽ vì chúng ở xa em quá).

Nước biển mát quá, em muốn nhảy xuống biển tắm lắm, nhưng không được. Trên bờ cát trắng phau, những cô bé, cậu bé vui vẻ xây những lâu đài cát của mình. Hết giờ rồi, em tạm biệt vùng biển rồi lên xe đi tới đảo khỉ, nhưng chúng em không tới ngay được, em còn phải qua một chuyến tàu nhỏ nữa. Rồi đảo khỉ dần dần hiện lên với những cây dừa cao, một tấm biển nhỏ có vẽ hình một chú khỉ và đề một dòng chữ đại khái là: “Hân hạnh chào đón quý khách” Đoàn chúng em chọn địa điểm ở một tán dương rậm rạp để ăn bữa cơm trưa, nhưng đoàn chúng em không ăn vội mà còn rong ruổi chơi đùa, đến khi quay về thì trái cây đã bị khỉ dùng dao cắt ra ăn gần hết (chúng khôn thật đấy). Ăn xong bữa cơm trưa, chúng em đi thăm một đàn khỉ trên đảo, hình như có đến mấy trăm con. Xem khỉ được một lúc thì chúng em lại đến rạp xiếc để xem những tiết mục của những chú chó, chú khỉ… thật đáng yêu. Thích nhất là xiếc khỉ, có chú khỉ làm người đạp xích lô và đương nhiên cũng phải có một chú khỉ khác quần áo sang trọng ngồi chễnh chệ, tay cầm chiếc dù làm khách.

Khi những tiết mục của đoàn xiếc chấm dứt cũng là lúc chúng em rời đảo khỉ để đến Hải Sinh Vật Học, ở đây em đã được xem vô số loài san hô lớn nhỏ, nhiều loài cá quý hiếm và còn được tận mắt chứng kiến những con cá mập bơi lội. Chúng em lại được sờ cả vào bộ xương cá voi khổng lồ và gặp một loài cá được mệnh danh là nàng tiên của biển cả. Trời đã bắt đầu tối, chúng em đành phải rời bỏ thành phố Nha Trang thơ mộng này, buồn quá! Nhưng biết làm sao được, dãy đèn bên thành phố đã bắt đầu thắp lên những quả tròn màu tím nhạt, ngả dần sang màu xanh lá cây và cuối cùng nở bung ra trong màu trắng soi rõ mặt người qua lại. Lúc bấy giờ, Nha Trang lại hiện lên với một bộ mặt mới, những ánh đèn đủ màu sắc của các khách sạn, toà nhà cao tầng làm thành phố trở nên lộng lẫy hơn.

Nhưng rồi chúng em cũng phải rời bỏ những hình ảnh đẹp đẽ ấy, rời bỏ thành phố Nha Trang với vẻ vô cùng hối tiếc, đi được một lúc lâu, nhiều người có vẻ đã buồn ngủ và say xe, các anh chị phụ trách thấy thế liền bày ra nhiều trò chơi lý thú, chia cả đoàn làm hai đội khác nhau, hát những bài ca thiếu nhi cho tới khi chiếc xa dừng lại trước cổng toà nhà Uỷ Ban nhân dân xã Hoà Kiến.

Ôi! Lần đi tham quan này mới tuyệt làm sao! Em nguyện sẽ cố gắng học thật giỏi để những năm sau được đi thăm những danh lam thắng cảnh tuyệt đẹp khác của đất nước ta hay sẽ gặp lại vùng đất Nha Trang này, một cõi mộng mơ đẹp và rất đỗi diệu kì.

Bài viết số 1 lớp 7 đề 3 mẫu 3

Quê tôi xa lắm, đó là một vùng biển miền trung vì vậy chỉ có dịp hè tôi mới được ba mẹ cho về thăm quê. Biển quê tôi đẹp lắm, có ánh nắng chói chang, có cát trắng, có gió Lào vi vu ngày đêm thổi về biển.

Mỗi dịp được về quê, tôi thường dậy sớm theo nội tôi ra biển. Trong hơi sương còn đang phàng phất đâu đây, biển mơ màng dịu dàng, vài cơn gió nhè nhẹ thổi vào đất liền mang theo cái vị mặn đặc trưng của biển. Đứng trước biển tôi cảm nhận được cái vì cái nồng nồng khó tả phả vào người. Trên không trung, những con hải âu trắng chao nghiêng đôi cánh, mải miết bay về phía chân trời xa thẳm, nơi bình minh hồng tươi đang hắt những tia nắng hình dẻ quạt xuống mặt nước. Từng đợt sóng nhẹ nhẽ vỗ vào bờ, nước biển trong xanh, bờ cát trắng trải dài tít phía xa. Tôi bước đi với đôi chân trần trên cát, cảm giác mát dịu xuyên thấu vào da thịt tôi. Một cảm giác lạ lan tỏa khắp cơ thể tôi. Từng hạt cát mịn màng, mát rượi lùi lại dưới đôi chân của tôi. Tôi tìm, nhặt nhạnh từng chiếc vỏ óc lăn lóc trên cat. Mỗi cái vỏ là nơi chứa đựng những kỉ niệm của quê hương. Khi rời xa quê, chính những cái vỏ ốc ấy là cầu nối để tôi được sống lại với quê hương mình.

Khi trong tay ta có những chiếc vỏ ốc, ta chỉ cần hả hơi vào rồi áp tai nghe thì sẽ nghe thấy tiếng sóng vỗ, nhịp điệu, âm thanh của biển. Những con sóng vỗ bờ cát, tung bọt trắng xóa. Nó nhào lên rồi vút về để lại trên cát biết bao nhiêu là vỏ ốc và những chú cua con vội vàng lẩn trốn.

Người dân quê tôi chủ yếu làm nghề đánh bắt cá, những tàu lớn thường đi đánh bắt xa, có khi cả tháng họ mới vào đất liền, chỉ còn lại những người lớn tuổi, súc khỏe giảm sút thì mới đánh bắt gần bờ. Họ thường dậy từ rất sớm để ra biển, chân họ dậm từng bước chắc nịch hằn lên bãi cát, chiếc thuyền bằng gỗ nâu đen bóng lướt trên cát theo sức đẩy của những cánh tay dài lực lượng. Bọn trẻ con riu rít chạy theo bứt những bông hoa muống biển tim tím, cánh còn ướt đẫm hơi sương đêm ném lên thuyền. Hoa muống biển có phải vì vẻ đẹp bình dị của hoa hay bởi sức sống mãnh liệt của nó mà người dân ở đây coi hoa muống biển như một loài hoa lành đem bình yên đến. Hoa theo những con thuyền lênh đênh ngoài khơi xa mang theo nỗi mong chờ của người ở lại. Biển hiền hòa là thế nhưng cũng có lúc sục sôi giận dữ. Đó là những ngày biển động sóng nổi lên dữ dội. Những con sóng bạc đầu không còn khẽ khàng mơn man lên bờ các mà điên cuồng xô ầm ầm vào vách đá. Những ngày như hế nhanh chóng tan đi khi phiên chợ cá đông vui tới. Ấy là khi thuyền về. Các con thuyền chở nặng cá tôm hoan hỉ trở về sau những chuyến đi dài ngày vất vả. Nhìn từ xa, hai con mắt thuyền mở to như vui mừng khi lại được nhìn thấy bến bờ. Thuyền vừa cập bến, người trên bờ đã đổ xô đến. Kẻ ôm chầm lấy nhau mừng mừng, tủi tủi, người nhanh nhẹn khiêng những sọt cá nặng lên khoang bờ. Những con cá béo nung núc những mảng thịt, mang còn phì phò bong bóng được xếp lẫn với những con tôm còn tươi roi rói cứ búng càng tành tách như dọa bọn trẻ con thò tay nghịch bắt. Tiếng lao xao trả giá, tiếng lịch thúng mủng của người bán, vạn người mua hòa lẫn vào nhau nghe đông vui khó tả. Trời đã vãn chiều trên bãi cát chỉ còn lổng chổng sọt không thì người ta mới lục đục kéo nhau về. Những con thuyền bầy giờ mới nhẹ nhõm gối đầu lên bờ cát trắng, nằm nghỉ ngơi sau một chuyến đi dài. Hoàng hôn đến từ lúc nào đang nhẹ dần buông trên biển. Đó là một ngày ở biển khi tôi được về thăm mảnh đất quê hương.

Khi nhắc đến quê hương, điều đầu tiên tôi nhớ đến là biển, tôi ao ước được sống tại vùng quê thanh bình này. Đứng trước biển bao la, tôi thấy mình thật nhỏ bé, tôi yêu quê hương, tôi yêu bờ biển quê mình, và tự hào biết bao khi tôi là người con của quê hương yêu dấu đó.

1
20 tháng 10 2018

Kết quả hình ảnh cho tạo ảnh bằng hình thức in váy

Chương 9: Hôn ước?! Kể từ sau ngày nuôi Karry, Di Di phải chăm lo mọi việc trong nhà. Xem ra tình hình đã thay đổi rồi, trùm trường ngày xưa giờ đã không còn nữa. Tiểu Khải thì càng thích thú với điều đó, cậu sai Di Di làm hết việc này đến việc khiến cô cảm thấy chóng mặt, đau đầu. Thứ hai đầu tuần lại đến, sau khi đi học về cô lại phải lao đầu vào công việc tất cả chỉ vì một con chó" Không...
Đọc tiếp
Chương 9: Hôn ước?!

Kể từ sau ngày nuôi Karry, Di Di phải chăm lo mọi việc trong nhà. Xem ra tình hình đã thay đổi rồi, trùm trường ngày xưa giờ đã không còn nữa. Tiểu Khải thì càng thích thú với điều đó, cậu sai Di Di làm hết việc này đến việc khiến cô cảm thấy chóng mặt, đau đầu. Thứ hai đầu tuần lại đến, sau khi đi học về cô lại phải lao đầu vào công việc tất cả chỉ vì một con chó" Không sao, một tháng thôi, cố nhẫn nhịn" - Lúc naò cô cũng tự nhủ với mình câu nói đó mỗi khi thấy mệt mỏi

Đến bữa trưa, cô nhanh chóng nấu đồ ăn. Hôm nay cô làm súp cua, hương vị khá đặc biệt. Có thể mọi người nhìn về gia cảnh sẽ đánh giá cô khá được nuông chiều lại hay phá phách nên chẳng được việc gì, nhưng thật ra cũng không hẳn. Cô có tài nấu ăn bẩm sinh từ khiến trong nhà ai ai cũng phải tâm phục khẩu phục

- WA!!! Mẹ em có biết chuyện này không vậy? - Tiểu Khải nhìn nồi súp cua rồi khen

- Việc gì?

- Chuyện đầu bếp ấy

- Chứ sao không - cô hất mặt tự hào - Tất cả món ăn hằng ngày của người hầu phải qua miệng tôi thì mới được đem lên đấy

- Ừm

Rồi hai người bưng đồ ăn ra, ngồi ăn ngoan lành, đương nhiên là Karry cũng có phần rồi

Reng!!! - Điện thoại Tiểu Khải kêu làm hai người giật mình

- Anh ra ngoài chút - cậu nhìn điện thoại rồi vội chạy ra ngoài

- A lô mẹ, thật là tốt khi mẹ gọi đấy, nói rõ chuyện của Di Di xem nào - Tiểu Khải mừng rỡ

- Mẹ sẽ nói cho con biết nhưng không được nói với con bé đâu đấy - Vương mama dặn dò - Thật ra giữa con và Di Di có một hôn ước

- SAO CƠ??? - Tiểu Khải bất ngờ gắt lên, ngắt lời của Vương mama

- Bình tĩnh nào, đó là chỉ thị của cha con đấy - Vương Mama liền đổ tội cho Vương baba ( thật ra là hai người cùng thông đồng đấy) - Con cứ sống với con bé đi, thời hạn là một năm, ba con nói nếu hai đứa không có tình cảm với nhau trong một năm thì hôn ước sẽ hủy bỏ

- Thật ạ? Vậy tốt rồi - Tiểu Khải cười - mà khi nào mẹ về?

- Hết thời hạn mẹ sẽ về - vừa dứt câu, Vương mama liền tắt máy né tránh

- Hả? - Tiểu Khải ngớ người, gọi không biết bao nhiêu chữ mẹ nhưng cũng vô dụng, Ba mẹ cậu hiện đang ngoài vùng phủ sóng nên mất tín hiệu

.

.

.

- Chuyện gì vậy? - Cô nhìn - lúc nãy anh say nắng hay sao mà hét gì to thế?

- À không có gì, nhóc lên phòng ngủ trưa đi, để anh dọn cho

- Oa, phải chăng thời tiết thay đổi? Chắc vậy rồi, cảm ơn anh nha - Cô mừng rỡ, theo thói quen ở nhà nên chạy đến hôn Tiểu Khải một cái lên má

Tiểu Khải đứng người, cô cũng đứng theo luôn, rốt cuộc cô vừa làm cái quái gì thế này?

- Nh...nhóc ... nhóc - Tiểu Khải lắp bắp, mặt cậu đỏ ửng lên

- Ayia, đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm ơn anh thôi, vậy nha - cô có ý né tránh, vội ẩm Karry rồi chạy toát lên lầu, bỏ cậu ở dưới nhà

.

.

.

* Ayia, mình viết đến đây thôi vì có việc rồi, tiện thể mình muốn báo cho các bạn một số việc, một tin buồn và một tin vui, tin vui là chuyện sẽ trở nên gây cấn hơn, hay hơn nữa về hai nhân vật chính của chúng ta, mọi người nhớ đồng hành cùng mình nha. Còn tin buồn là hiện tại mình đang lớp 7, đang trong quá trình học tập, bận thi toán, tiếng anh trên mạng và thi học sinh giỏi nên có thể việc tiến hành viết chuyện sẽ chậm hơn, mong các bạn thông cảm nha, sau kỳ thi mình sẽ cố bù đắp, cảm ơn

2
17 tháng 1 2018

hay wa mik chờ mãi mà ng ta chưa ra chap mới mà mik mới đọc đc có đến chap 7 mấy thôikhocroi

17 tháng 1 2018

Hay quá na