Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
đoạn thơ không vi phạm nhé bạn.....nó chỉ nói đến phương châm hội thoại về chất (nêu các dẫn chứng có thật trong lịch sử)
Lời của người bà đã vi phạm phương châm về chất
- Sự vi phạm đó, em hiểu:
+ Ba không muốn con bà phải lo lắng, không chú tâm vào công việc nên mới nói như thế
\(\to\)Bà là một người có lòng hi sinh cao cả, lo lắng cho con của mình
- Lời của bà đã vi phạm phương châm hội thoại về chất.
Sự vi phạm đó cho thấy:
- Bà luôn vì con vì cháu, không muốn con phải lo lắng, muốn con được yên tâm công tác.
- Thể hiện tấm lòng hi sinh cao cả của người bà
Bạn tham khảo sườn bài nha:
Viết đoạn văn làm rõ sự thảm bại của quân tướng nhà Thanh và số phận bi đát của vua tôi Lê Chiêu Thống:
* Sự thảm bại của quân tướng nhà Thanh:
- Tướng thì “sợ mất mật, ngựa không kịp đóng yên, người không kịp mặc áo giáp... chuồn trước qua cầu phao”.
- Quân thì lúc lâm trận “ai nấy đều rụng rời sợ hãi” xin ra hàng hoặc “bỏ chạy tán loạn, giày xéo lên nhau mà chết”, “đến nỗi nước sông Nhị Hà vì thế mà tắc nghẽn không chảy được nữa”.
* Số phận thảm bại của bọn vua tôi phản nước hại dân:
- Lê Chiêu Thống phải chịu đựng nỗi sỉ nhục của kẻ đi cầu cạnh van xin, không còn đâu tư cách bậc quân vương.
- Kết cục phải chịu chung số phận bi thảm của kẻ vong quốc: Vội vã cùng mấy bề tôi thân tín “đưa thái hậu ra ngoài”, chạy bán sống bán chết, “luôn mấy ngày không ăn”. Đuổi kịp được Tôn Sĩ Nghị chỉ còn biết “nhìn nhau than thở, oán giận chảy nước mắt”.
=> Lối kể chuyện xen miêu tả sinh động, cụ thể, gây ấn tượng mạnh.
* Sự thảm bại của quân tướng nhà Thanh:
- Tướng thì “sợ mất mật, ngựa không kịp đóng yên, người không kịp mặc áo giáp... chuồn trước qua cầu phao”.
- Quân thì lúc lâm trận “ai nấy đều rụng rời sợ hãi” xin ra hàng hoặc “bỏ chạy tán loạn, giày xéo lên nhau mà chết”, “đến nỗi nước sông Nhị Hà vì thế mà tắc nghẽn không chảy được nữa”.
* Số phận thảm bại của bọn vua tôi phản nước hại dân:
- Lê Chiêu Thống phải chịu đựng nỗi sỉ nhục của kẻ đi cầu cạnh van xin, không còn đâu tư cách bậc quân vương.
- Kết cục phải chịu chung số phận bi thảm của kẻ vong quốc: Vội vã cùng mấy bề tôi thân tín “đưa thái hậu ra ngoài”, chạy bán sống bán chết, “luôn mấy ngày không ăn”. Đuổi kịp được Tôn Sĩ Nghị chỉ còn biết “nhìn nhau than thở, oán giận chảy nước mắt”.
=> Lối kể chuyện xen miêu tả sinh động, cụ thể, gây ấn tượng mạnh.
phương châm cách thức hay sao đó bn