Ibrahim đi học. Cô giáo giao cho cả lớp bài tập về nhà như sau:

 "Bạn nào trong lớp mình cũng có điểm khác biệt, và các em nên lấy làm tự hào vì điều đó. Các em đều đặc biệt và độc nhất vô nhị theo cách riêng của mình. Tối nay, mỗi em hãy liệt kê ra năm điều khiến em là chính mình chứ không phải ai khác nhé!" 

Khi về nhà, Ibrahim lên phòng và soi mình trong gương để xem có tìm được điểm gì khiến em trở nên đặc biệt không. Lúc mẹ vào phòng, em hỏi mẹ: "Điều gì khiến con là chính con chứ không phải ai khác ạ?".

Mẹ đến xoa đầu cậu rồi khẽ nói:

“Con có nhận ra con không”?

Ibrahim thắc mắc hỏi mẹ:

“Là sao ạ”

Mẹ cậu lại bảo:

“Con đã nhận ra con chưa”

Ibrahim nhìn mẹ rồi bảo:

“Con sẽ tự trả lời câu hỏi của mình ạ”

Một hồi suy nghĩ,cậu liền chạy đến mẹ và hỏi mẹ xem đáp án của mình có đúng hay không:

“Mẹ ơi,nó có phải là mái tóc xoăn màu nâu đặc biệt hay nước da trắng nõn nà chỉ duy nhất con có vì lớp con là lớp đa dân tộc ạ?"

Mẹ cậu vuốt mái tóc xoăn của cậu rồi lại bảo:

“Câu trả lời của con cũng chấp nhận được nhưng nó lại thiếu những giá trị bản thân của con đầy quan trọng”

Vậy đáp án đúng là gì ạ-Ibrahim nhìn mẹ hỏi

Mẹ cậu bảo bà chẳng có đáp án chính xác được rồi bước đến bàn làm việc lấy ra cuốn nhật kí của mẹ viết về cậu,mẹ đưa cho cậu những tấm ảnh, kỉ niệm đáng nhớ từ thuở lọt lòng của cậu.

Cậu trầm ngâm xem hết những gì mà mẹ cậu đưa rồi bảo:

Vâng,cảm ơn mẹ, đáp án ấy là của chính con người con,con sẽ làm được,nhất định là như vậy!