Trong những tập truyện Doreamon, chúng ta có thể thấy tình cảm của người bà nội dành cho Nobita là rất nhiều, bà luôn bao che và bảo vệ Nobita. Mỗi khi Nobita phạm lỗi gì, bà luôn đứng ra bao che Nobita. Bà rất thương đứa cháu chỉ thích nghịch ngợm của mình, một lần Nobita nhờ Doreamon dùng cỗ máy thời gian để đi gặp bà, vừa đến nơi bà đã nhận ra ngay Nobita, nhân lúc ấy Nobita hỏi bà:" Bà ơi, chắc cháu hư lắm phải không?" Bà nói với Nobita rằng cháu bà rất dễ thương, bà rất yêu cháu. Dù đã già nhưng bà vẫn hay cõng Nobita. Có lần Nobita bị ngã, cậu khóc rất to, bà nội ở trong nhà đi ra, trên tay cầm một con lật đật, ném nhẹ xuống đất, con lật đật lại đứng dậy, Nobita ngẩng lên nhìn bà, bà nói với cậu:" Con lật đật này dù có vấp ngã bao nhiêu lần cũng vẫn đứng dậy được, bà mong cháu bà dù có vấp ngã cũng tự biết đứng dậy." Vậy mà chỉ hôm sau, bà của Nobita mất, một nỗi đau rất lớn với Nobita, người bà luôn che chở cho cậu giờ đây đã vĩnh biệt thế giới vì tuổi bà đã già và do bệnh tình của bà. Tưởng chừng như điều này chỉ có trong những tập truyện Doreamon, nhưng không, ngay tại thế giới này bà vẫn luôn là người anh hùng đáng quý nhất. Bà luôn bao che và che chở cho chúng ta mỗi khi gặp nguy hiểm hoặc là không cho chúng ta bị bố mẹ mắng mỗi khi mình phạm lỗi. Bà luôn luôn xuất hiện kịp thời và bao che chúng ta. Bài văn này làm tôi thấy nhớ bà ngoại của mình quá, vì dịch nên tôi không lên thăm bà được, tôi rất nhớ bà. Bà tôi đã 64 tuổi rồi nhưng bà vẫn còn rất khỏe, mỗi sáng tôi lại thấy bà tập thể dục để nâng cao sức khỏe, tôi rất thích lên nhà bà vì tôi có thể chơi cùng các anh em của tôi và thăm bà, nhưng sao quãng thời gian ấy lại ngắn quá. Bà rất thương tôi, bao giờ bà cũng bao che và nuông chiều tôi. Bà là người đầu tiên thấu hiểu suy nghĩ của tôi và luôn bênh tôi với những lần tôi bị mắng mỏ của bố mẹ. Và sau đây tôi chỉ muốn nói điều này với bà là:" Bà ơi, cháu yêu bà lắm!"