Bài làm

Ibrahim đi học. Cô giáo giao cho cả lớp bài tập về nhà như sau:

       "Bạn nào trong lớp mình cũng có điểm khác biệt, và các em nên lấy làm tự hào vì điều đó. Các em đều đặc biệt và độc nhất vô nhị theo cách riêng của mình. Tối nay, mỗi em hãy liệt kê ra năm điều khiến em là chính mình chứ không phải ai khác nhé!" 

       Khi về nhà, Ibrahim lên phòng và soi mình trong gương để xem có tìm được điểm gì khiến em trở nên đặc biệt không. Lúc mẹ vào phòng, em hỏi mẹ: "Điều gì khiến con là chính con chứ không phải ai khác ạ?".

....

Mẹ cười,nhẹ nhàng vuốt tóc em rồi hỏi:"Con cảm thấy đó sẽ là điều gì khiến con trở nên khác biệt?"

Em nhìn lại mình trong gương,mặt gương phản chiếu lại hình ảnh một cô gái với mái tóc màu vàng và làn da trắng mịn rất xinh xắn.Em quay đầu lại và nói với mẹ:

" Con biết rồi mẹ ơi,con là có làn da trắng và khôn mặt thật xinh đẹp,nó làm cho con khác biệt và khiến con là chính con chứ không phải ai khác."

Em cười tươi rồi hí hoái viết điều đầu tiên khiến cho bản thân mình khác biệt,bà mẹ hơi nhíu mày nhưng vẫn nhẹ nhàng nói :

"Đây cũng có thể xem là một điều mà Đúng là khuôn mặt và nước da của con là thứ khiến con khác biệt với hàng tỉ người khác.Nhưng con gái à,diện mạo không phải là thứ khiến trường tồn với con người theo thời gian.Bây giờ con có thể rất xinh xắn nhưng không phải tương lai con cũng sẽ như vậy.Tương lai diện mạo của con nhất định sẽ thay đổi,xinh đẹp hay xấu xí thì không ai dám nói trước đâu.Vậy con nghĩ thử xem nếu một ngày công nghệ phát triển mạnh một cách chóng mặt và có một người nào đó,lợi dụng công nghệ phát triển để chỉnh sửa ngoại hình của mình giống y như con.Vậy thì làm sao để con chứng minh được :con là con,là Ibrahim xinh đẹp của mẹ?

Trước câu hỏi của mẹ,em chợt sửng người hồi lâu.Từ trước đến nay,em chưa bao giờ tưởng tượng đến một ngày,sẽ có một người có thể có diện mạo y đúc mình được.Em chống tay lên cằm ngẫm nghĩ hồi lâu rồi quay người lại với mẹ,lần này em không vội viết lên trang giấy nữa mà hỏi mẹ trước :

"Con nghĩ đó là cá tính và sở thích đúng không mẹ? Mỗi người sẽ có một tính cách  và sở thích khác nhau.Có người nhu mì,dịu dàng ,có người lại cá tính,năng động.Có người thích màu đỏ tươi của nhiệt huyết,có người lại thích màu trắng tinh khôi ,.. Những cá tính riêng và sở thích riêng như vậy tạo nên con-một con người riêng biệt không giống với ai khác"

Bà mẹ nhìn đứa con gái nhỏ đang nằm trọn trong vòng tay mình mỉm cười rồi tiếp lời :

"Giỏi quá,mới đó mà con gái của mẹ đã tìm được ra ba điều rồi.Nhưng mà con biết không,cả sở thích và tính cách của con người cũng không cố định đâu.Tùy theo môi trường lớn lên và những người xung quanh họ nữa.Theo một số nhà khoa học thì con chính là trung bình của năm người mà con thân thiết và hay tiếp xúc nhất.Theo tư duy và lối sống,hành động hàng ngày,người ta tạo ra thói quen rồi tính cách đấy.Vậy con đã nghĩ ra điều khiến con khác biệt thứ tư chưa nào?

Em suy nghĩ thêm một lát rồi đáp với giọng chắc chắn:

"Con nghĩ là lý tưởng ạ.Người có lý tưởng lớn có ước mơ lớn thì họ sẽ hành động theo mục tiêu để thục hiện ước mơ.Con ước mơ làm giáo viên,ca sĩ,nhạc sĩ ... Hay trở thành một nhà từ thiện,bác sĩ chuyên chữa bệnh cho người nghèo đều phụ thuộc vào lý tưởng của con.Có thể có nhiều người có cùng một ước mơ về ngành nghề nhưng chắc chắn lối đi và lý tưởng củ họ sẽ khác nhau.Bởi con tim chính là thứ quyết định yêu hay không yêu.Nên lý tưởng cũng là một phần để khiến con trở nên khác biệt.Con nghĩ điều cuối cùng chính là kí ức của con.Những điều đã xảy ra,những vấn đề mà con từng giải quyết theo góc nhìn của con là phần kí ức trong tâm trí của con.Khiến con trở nên khác biệt,bởi đơn giản là chỉ mình con trải qua tất cả những ngày tháng ấy,góc nhìn của con là duy nhất,kí ức của con là duy nhất .Và mai sau này khi đã già đi ,khi cả diện mạo và sức lực đều không còn thì tất cả những gì ở lại với con cũng chỉ là những kỉ niệm về một thời đã qua và những mảnh vỡ kí ức trong trái tim mà thôi."

Người mẹ cười tươi ,nhẹ nhàng xoa đầu em  rồi nói:

"Ibrahim của mẹ bỗng dưng trở nên trưởng thành rồi.Thật ra trong bài tập này là một đề rất mở,vốn không có đáp án đúng sai ở trong bài này.Vì chỉ cần con cảm thấy điều đó khiến con là chính con chứ không phải ai khác thì đều đã đúng.Nhưng mẹ hi vọng ,mai này dù con có nghèo túng vất vả hay giàu sang phú quý con phải luôn nhớ rằng,phải biết yêu thương bản thân mình.Đừng ghét bỏ chính bản thân vì mình bị nhiều người ghét bỏ.Đơn giản là vì bản thân của con đã chịu giày vò của người khác rồi,việc gì phải làm đau thêm chính mình chỉ vì những người không yêu mình? Mẹ hi vọng ở trong lớp,con sẽ quan tâm và giúp đỡ những người da màu nhiều hơn một chút.Vì họ đã chịu rất nhiều thiệt thòi rồi,đặc biệt là người da đen.Ngày xưa sự phân biệt chủng tộc nặng nề,bốc lột sức lao động của những người da đen thậm tệ vì màu da của họ.Người da đen đã phải đấu tranh rất nhiều để dành được quyền bình đẳng.Nhưng đến hiện nay vẫn có nhiều người ghẻ lạnh với những người con da màu.Mẹ mong con sẽ là chính con chứ không hùa theo số đông,mẹ mong con có chính kiến riêng và hãy nhớ rằng,không ai xứng đang hứng nhận mọi đau khổ chỉ vì ngoài hình và làn da của họ đâu con nhé!"

Em dùng sức gật đầu thật mạnh và ôm chầm lấy mẹ.Tối đến,em dùng tẩy xóa đi điều đầu tiên và thay bằng dòng chữ  "Trái tim lương thiện và tình yêu của em là thứ khiến cho em khác với hàng tỉ người khác đang cố gắng hùa theo số đông và trái tim trỏe nên mục nát".Và ở cuối bài,em dùng bút viết thật đậm:

"Chúng ta khác nhau về ngoại hình,màu da.Mỗi người sinh ra đã là một bản thể riêng thể nhưng chúng ta đang cố biến thành giống nhau bởi những quy chuẩn chung của xã hội ,dẫn biến bản thân trở thành một trong hàng tỉ bản sao khác.Thật ra ngoại hình không phải là thứ khiến chúng ta khác biệt,không một ai trên đời này xứng đáng phải nhận lấy tổn thương vì ngoại hình,ai cũng xứng đáng có được hạnh phúc.Và điều làm chúng ta là chính mình chính là tâm hồn và trái tim"

Ngày hôm sau,cô giáo cầm bài của Ibrahim đọc cho cả lớp nghe.Cả lớp ai cũng tỏ ra tán đồng và khen ngợi cô bé.Nhưng không ai biết ở cuối lớp nhiều học sinh người da màu đang cố nén từng giọt nước  trong mắt,từng tiếc nấc trong cổ họng để cười thật tươi với Ibrahim và lẩm bẩm với giọng run run  "Ai cũng có quyền được hạnh phúc,không một màu da nào là xấu xí .Và mỗi người đều là một bản thể đáng được yêu..."